Chương 7: Cậu cảm thấy cái chỗ dựa là tôi thì sẽ như thế nào?

Sau khi kết thúc lễ trao giải, mọi người sôi nổi rời khỏi sân khấu. Đường Hiểu cũng đi theo Lộc Anh Ninh đi về phía cửa ra. Nhưng mà ở nửa đường gặp phải Đàm Thụ có sắc mặt không tốt.

Đàm Thụ đi lên trước ngăn Đường Hiểu lại, “Tôi muốn nói chuyện riêng với em một chút?”

Lộc Anh Ninh sợ hãi hắn làm chuyện gì xấu với Đường Hiểu và từ chối nói: “Xin lỗi, chúng tôi đang rất bận.”

“Chuyện này không có liên quan gì với cô.” Đàm Thụ ngang ngược lướt qua Lộc Anh Ninh và ánh mắt mạnh mẽ tạo áp lực về phía Đường Hiểu.

Đường Hiểu cũng muốn kết thúc với cái tên thuốc dán chó này, đối mặt với sự ép buộc của Đàm Thụ thì cô mỉm cười và nói, “Được thôi.”

Đàm Thụ đi nhanh về phía trước, Lộc Anh Ninh cũng muốn đuổi kịp nhưng lại bị Đường Hiểu ngăn lại, “Trước công chúng nên hắn cũng không dám cái gì với em đâu. Chị yên tâm đi.”

Hai người trước sau lần lượt bước lên trên sân thượng ở tầng cao nhất, nơi này không có người và chỉ có ba cái đèn treo tường và một cái trong số đó đã bị hư rồi.

Đường Hiểu đánh giá khắp nơi và lựa chọn vị trí đứng cách cánh cửa gần nhất, cô cố gắng giữ khoảng cách an toàn với Đàm Thụ.

Đàm Thụ đi thẳng vào vấn đề, tức muốn hộc máu mà truy hỏi: “Tại sao em không chịu phối hợp với tôi?”

Đường Hiểu cười lạnh ở trong lòng, chẳng lẽ muốn phối hợp xào CP đến khi hắn nổi tiếng và sau đó nhìn xem hắn ôm danh lợi theo đuổi con gái nhà giàu sao?

Vì thể diện của hai bên nên cô chỉ lạnh nhạt hỏi lại: “Tại sao tôi phải phối hợp với anh?”

Đàm Thụ bị phản ứng của Đường Hiểu kí©h thí©ɧ và lại nghĩ đến kế hoạch mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị lại bị cô phá hư, lập tức cảm thấy vô cùng tức giận.

Hắn giống như một con quái vật phun lửa và điên cuồng hét lên: “Phối hợp với tôi thì cả hai chúng ta đều có lợi, em tốt tôi tốt fan vui vẻ. Cả ba bên đều thắng lợi! Có hiểu không?”

Đường Hiểu không thể gật đầu bừa, lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại và phản bác nói: “Lăng xê chỉ là nhất thời, tập trung vào kỹ thuật diễn và tác phẩm mới có thể đi được càng xa càng dài ở trên con đường này.”

Cái chân đau của Đàm Thụ bị đạp trúng một cách chính xác và tàn nhẫn, hắn thẹn quá thành giận múa may nắm tay và mở miệng mắng chửi thô tục: “Đường Hiểu, mẹ nó cô còn giả bộ thanh cao gì chứ? Còn không phải là bây giờ cô tương đối nổi tiếng sao. Nhớ kỹ, hoa đẹp cũng sẽ tàn! Tôi sẽ chờ xem khi cô nghèo túng thì sẽ có bộ dáng gì!”

Đường Hiểu lại còn đang duy trì vẻ mặt vốn có, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đàm Thụ đã tức giận đến mức tóc gáy dựng đứng lên và nói một cách kiên định: “Mặc kệ anh nghĩ như thế nào thì hôm nay ở chỗ này tôi cũng muốn nói rõ ràng. Tôi tuyệt đối sẽ không lăng xê CP. Trước đó sẽ không, tương lai càng không thể!”

Chỉ cần là chuyện mà cô đã quyết định thì Đường Hiểu nhất định sẽ không sợ hãi.

Rõ ràng có một khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào nhưng có khi khí thế lại mạnh mẽ đến mức ngoài ý muốn.

Đàm Thụ lại cảm thấy hơi sợ hãi nhưng cố gắng mạnh mẽ cười lạnh một tiếng, “Để tôi xem cô có thể mạnh miệng đến bao lâu. Cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương cha mẹ đều chết hết mà thôi. Thời buổi này, có kỹ thuật diễn mà không chỗ dựa cũng khó mà đi xa được.”

Đường Hiểu đột nhiên im lặng, lời nói của Đàm Thụ đã nói đến nỗi đau trong trái tim cô.

Lúc này trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đỏ, tiếng bước chân từ xa tới gần và truyền đến từ chỗ sâu trong sân thượng.

Chờ đến khi người nọ lộ diện ở dưới ánh sáng thì cô mới thấy rõ lại là Triển Diệp.

Đường Hiểu không thẹn với lương tâm, ánh mắt trong suốt, thẳng thắn và chân thành nhìn về phía người đang đi tới.

Đối lập với cô thì Đàm Thụ lập tức cảm thấy hoảng sợ, trong nháy mắt khi nhìn thấy Triển Diệp thì đôi mắt co chặt lại và giọng nói đều thay đổi, “Tại sao ngài có mặt ở đây?”

Ánh mắt của Triển Diệp giống như hơi vô ý mà dừng lại trên người của Đàm Thụ, hắn dập tắt điếu thuốc đang kẹp ở giữa ngón tay và giọng nói lộ ra vài phần phiền chán: “Ta muốn tìm một nơi không người để yên tĩnh một lúc cũng không được nữa.”

Nói xong Triển Diệp cất bước đi về phía cửa ra, khi đi ngang qua Đàm Thụ thì dừng lại và liếc xéo nhìn hắn.

Sự chênh lệch chiều cao khiến Đàm Thụ ở trong hoàn cảnh xấu hổ và hắn lập tức cảm thấy chột dạ.

“Ngài có chuyện gì sao?”

Hắn hận không thể nhón mũi chân lên giằng co với Triển Diệp, tuy nhiên điều đó chỉ làm cho hắn càng thêm buồn cười hơn mà thôi.

“Ta vô tình xen vào chuyện của hai người, nhưng những lời mà cậu nói ta thật sự không thể nghe tiếp được nữa.”

Triển Diệp cũng xuất đạo từ ngôi sao nhí, tuy rằng chỉ mới 33 tuổi nhưng đã làm nghề được 26 năm. Tuổi nghề còn lớn hơn tuổi của Đàm Thụ, là tiền bối lớn danh xứng với thực.

Đàm Thụ đắc tội không nổi nên chỉ có thể nén nhận mà mỉm cười làm lành, “Thầy Triển, ngài nói đúng. Là cái miệng này của tôi nói năng không lựa lời.”

Triển Diệp cũng không tính toán rút tay lại mà mỉm cười gây khó dễ: “Cậu rất muốn nổi tiếng nhưng lại không muốn đi trên con đường ngay thẳng. Cậu cảm thấy cái chỗ dựa là tôi thì sẽ như thế nào?”

Đàm Thụ rất hoảng sợ và cuống quít giải thích cho bản thân, giọng nói đều trở nên run rẩy: “Tôi không dám, ngài thật sự biết nói giỡn.”

Sắc mặt của Triển Diệp lạnh lùng như núi tuyết, ánh mắt sắc bén như dao găm và đâm thẳng về phía Đàm Thụ, “Nếu ta cũng không đủ tư cách, ta có thể giới thiệu cậu với những người có tài nguyên ở trong giới giải trí có được không?”

“Thầy Triển, tôi còn có việc. Tôi xin phép đi trước.”