Chương 28: Chúc mừng thầy Triển và Đường Đường thăng cấp làm ba mẹ!

Bữa cơm này ăn hơn hai giờ, khi ra về thì bên ngoài đã có cơn mưa nhỏ nên Trình Chiêm Tắc đã cho Triển Diệp mượn một chiếc xe.

Triển Diệp không uống rượu, hắn ngồi trên ghế lái và Đường Hiểu thì ngồi trên ghế phụ. Cô dựa đầu vào trên cửa sổ và lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

“Thầy Triển, em thật sự không ngờ rằng Nhất Thanh Hoan là tài sản của anh. Anh rốt cuộc là đã che giấu bao nhiêu vậy.”

Đối mặt với ánh mắt sùng bái không hề che giấu chút nào của Đường Hiểu, Triển Diệp cười khẽ, “Chờ em chậm rãi phát hiện nha!”

Tuy rằng thời buổi này minh tinh phát triển nghề phụ không ít nhưng cũng có không ít người phá sản, Đường Hiểu cảm thấy lo lắng thay cho Triển Diệp, “Nhất Thanh Hoan là một chuỗi cửa hàng, cả nước cũng có không ít cửa hàng. Nhưng anh phải làm việc trong giới giải trí nhưng lại không có thuật phân thân, anh thật sự không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

“Sẽ không.” Triển Diệp nói một cách vô cùng tự tin, “Đầu tiên Nhất Thanh Hoan chỉ mở ở đô thị cấp 1, cả nước chỉ có mười nhà hàng. Điều này đảm bảo rằng nó không thắng bằng số lượng mà hấp dẫn mọi người bằng hương vị, có rất nhiều người sẽ nghe tiếng mà đến; tiếp theo thống nhất quản lý và tất cả nguyên liệu nấu ăn đều thống nhất được cung cấp từ một nhà cung cấp lớn và chất lượng được đảm bảo; thứ ba Trình Chiêm Tắc cũng có đủ năng lực và ngoài ra được tôi tin tưởng. Cho nên tôi mới có thể yên tâm phủi tay làm ông chủ.”

Đường Hiểu khen thưởng nói: “Thì ra là vậy.”

Ánh mắt của Triển Diệp nhìn về phía trước, “Em có hứng thú không? Phương diện này tôi còn có một chút kinh nghiệm và có thể làm cố vấn giúp em.”

Đường Hiểu yếu ớt nói: “Tôi còn không có nghĩ nhiều như vậy, trước mắt chỉ muốn đề cao kỹ thuật diễn xuất và chuyên tâm vào chuyện trước mắt.”

Triển Diệp mỉm cười không nói chuyện, chỉ cần cô mở miệng thì hắn có đủ năng lực che chở. Mười năm trước đây Đường Hiểu đã rất vất vả, sau này cô chỉ cần làm bản thân là được rồi.

Đêm mưa trời tối và đèn pha chiếu cũng không xa, khi sắp tiến vào con đường nhỏ đến ngôi nhà chung thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen.

May mắn là tốc độ xe không nhanh, Đường Hiểu không xác định hỏi: “Thầy Triển, phía trước có phải là con chó nhỏ hay con mèo nhỏ không?”

Triển Diệp giẫm phanh lại, “Giống như là một con chó.”

Đường Hiểu cởi bỏ dây an toàn, “Tôi đi xuống xem một cái.”

Triển Diệp mới vừa xuống xe thì nghe thấy Đường Hiểu kêu gọi: “Thầy Triển, anh mau tới đây. Thật sự là một con chó nhỏ.”

Chờ đến khi Triển Diệp đi qua thì Đường Hiểu đã cởϊ áσ khoác ra và bao bọc lấy con chó nhỏ, “Anh nhìn xem nó gầy quá nè, còn đông lạnh đến run bần bật. Vừa nhìn thấy thì biết là một con chó lưu lạc.”

Triển Diệp gật đầu, “Ừ, trên người cũng rất dơ.”

Đường Hiểu nhìn con chó nhỏ không ngừng run rẩy ở trong lòng ngực, một đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào cô và lập tức cảm thấy thương hại, “Thầy Triển, chúng ta nhận nuôi nó đi. Nó thật sự rất đáng thương.”

Triển Diệp thích chó và cũng từng nuôi cho nên tự nhiên không có ý kiến gì, “Chúng ta mang nó đi kiểm tra trước đi. Nếu muốn nuôi ở ngôi nhà chung thì phải hỏi ý kiến của mọi người trước, nếu thật sự không được thì tôi sẽ tự mình nhận nuôi.”

Hai người ăn nhịp với nhau và đột nhiên quay đầu xe lại đi đến bệnh viện thú cưng gần nhất, trong lúc làm kiểm tra Triển Diệp thông qua WeChat đã bàn bạc xong với những người khác trong nhóm bạn cùng phòng. Mọi người sôi nổi tỏ vẻ chào mừng thành viên mới đến.

Một lúc sau đã có kết quả kiểm tra. Con chó lưu lạc là một con chó nuôi ở nhà Trung Hoa, ngoại trừ bị suy dinh dưỡng và có bệnh ngoài da rất nhỏ thì chỉ tiêu còn lại đều rất khỏe mạnh.

Đường Hiểu và Triển Diệp nhẹ nhàng thở ra, lại mua một ít thuốc dinh dưỡng và thuốc rồi lại mua thêm thức ăn cho chó và l*иg sắt. Sau đó mang theo con chó nhỏ về nhà.

Chú chó nhỏ vừa vào nhà đã trở thành đoàn sủng mới. Nhưng nó ở vào hoàn cảnh mới và xung quanh có rất nhiều người nên chú chó nhỏ sợ hãi, co rúm ở trong lòng ngực của Triển Diệp.

Vì làm nó nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới nên các thành viên để nó một mình ở trong phòng khách một lúc. Con chó nhỏ đầu tiên là tò mò nghe đông ngửi tây và đi dạo vài vòng, sau đó bắt đầu sủa lên tìm người.

Tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai và Đường Hiểu thật sự nghe không nổi nữa, cô ôm con chó nhỏ lên thì cảm xúc của nó mới ổn định lại.

Trải qua mọi người bàn bạc thì quyết định để Triển Diệp và Đường Hiểu mang về phòng nuôi dưỡng mấy ngày, sau khi chậm rãi thích ứng thì mới nuôi thả ở trong ngôi nhà chung.

Ngày hôm nay trôi qua rất phong phú, Đường Hiểu trở lại phòng mệt đến mức không muốn di chuyển.

Tuy nhiên cô vẫn tiến hành thao tác tháo trang sức và rửa mặt, khi sắp đi ngủ thì trêu chọc con chó nhỏ một chút.

Đường Hiểu đột nhiên nhận ra một vấn đề, cô mang dép lê và mở cửa phòng ra hỏi: “Thầy Triển, chúng ta đặt tên gì cho con chó nhỏ vậy?”

Triển Diệp mới vừa tắm xong và đang sấy tóc, “Em đặt tên đi.”

“Nó được chúng ta nhận nuôi vào ngày mưa......” Đường Hiểu lập tức quyết định, “Vậy kêu nó là Tiểu Vũ Điểm đi.”

Triển Diệp đặt máy sấy tóc xuống và cười nói: “Em thích là được.”

Đường Hiểu vui vẻ gãi gãi cằm của con chó nhỏ và dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con mà nói: “Bé ngoan, em có tên rồi. Tên là Tiểu Vũ Điểm có được không?”

Tiểu Vũ Điểm thân mật liếʍ đầu ngón tay của Đường Hiểu và khiến cô cảm thấy ngứa mà cười ha ha không ngừng.

Đường Hiểu nằm ở trên giường và quyết định đăng một cái Weibo kết thúc một ngày.

Đường Hiểu V: Hôm nay cùng @ Triển Diệp thầy Triển cùng nhau đi ăn lẩu ở Nhất Thanh Hoan, đề cử năm sao! Sau đó còn cùng thầy Triển nhận nuôi một con chó con, chào mừng thành viên mới Tiểu Vũ Điểm vào ở trong ngôi nhà chung.

Bức ảnh đăng kèm là ảnh chụp cùng nhau ăn lẩu và cùng với ảnh chụp cô chụp chung với Triển Diệp đang ôm con chó con.

Triển Diệp đang lướt Weibo lập tức nhìn thấy bài đăng này của Đường Hiểu và hỏi: “Trắng trợn tuyên truyền cho tôi như vậy thật sự không sao hết à?”

“Tôi lại không có quảng cáo gì về thực phẩm nên sợ cái gì chứ.” Đường Hiểu vuốt lương tâm của bản thân, “Lại nói hương vị rất ngon và chịu được kiểm tra.”

Chỉ là thời gian nói hai câu, Đường Hiểu đổi mới một lần và nhìn thấy có không ít bình luận.

—— Thật là gia đình ba người hài hòa.

—— Chúc mừng thầy Triển và Đường Đường thăng cấp làm ba mẹ!

Hử? Tại sao cảm thấy kỳ quái vậy?

Đường Hiểu không bình tĩnh và trả lời lại: Tôi là chị gái, vai vế không thể rối loạn.