Chương 10: 《Xin chào, bạn cùng phòng 》

Rốt cuộc đạo diễn lên tiếng: “Xin chào các vị bạn cùng phòng, chào mừng mọi người tham gia chương trình 《Xin chào, bạn cùng phòng 》. Trong thời gian ba tháng kế tiếp mọi người muốn cùng nhau sinh hoạt ở ngôi biệt thự này, hy vọng mọi người sẽ ở chung nhẹ nhàng và vui vẻ với nhau. Tôi tin rằng mọi người đã có hiểu biết đại khái về cấu tạo của biệt thự này, lầu một là khu vực công cộng, lầu hai và lầu ba tất cả đều phòng ở. Tổng cộng có năm phòng và được chia theo hai người một nhóm.”

Mấu chốt nhất chính là “Ở chung” với người bạn cùng phòng nào, Đường Hiểu lập tức lên tinh thần và lắng nghe quy tắc phân chia.

“Nhóm bạn cùng phòng đầu tiên được chia theo thứ tự đến trước và sau, ví dụ người đến đầu tiên và người thứ hai sẽ tự động trở thành bạn cùng phòng của nhau. Người đến thứ ba và người đến thứ tư...... Phía sau cứ căn cứ theo quy tắc này mà chia nhóm. Sau một tháng rưỡi chúng ta sẽ có cơ hội chọn bạn cùng phòng, đến lúc đó sẽ để mọi người bình chọn bằng cách bỏ phiếu và được ghép đôi tự do.”

Sau khi nghe xong quy tắc thì Đường Hiểu trực tiếp choáng váng, chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.

Cô lập tức phải ở chung với Triển Diệp!

Ngoài ra còn phải liên tục một tháng rưỡi!

Chờ một chút......

Nam nữ ở chung với nhau thật sự không có vấn đề gì sao?

Vừa vặn có người cũng cảm thấy khó hiểu giống như Đường Hiểu.

Đạo diễn cười tủm tỉm giải thích: “Trong đời sống hiện thực thật sự sẽ không, nhưng chúng ta là một chương trình thực tế xã giao nên muốn có gan sáng tạo và đột phá.”

Đường Hiểu khó xử nhìn về phía Triển Diệp, Triển Diệp vẫy tay với cô. Đường Hiểu chậm rãi lê bước và cam chịu số phận mà bước qua đó.

Cô chỉ nói một câu Triển Diệp là hình mẫu lý tưởng của mình và chỉ muốn trực tiếp gặp mặt cảm ơn với hắn nhưng tại sao sẽ biến thành bạn cùng phòng chứ?

Đường Hiểu đứng ở bên cạnh Triển Diệp, rũ mắt ngẩn người nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

“Tuy rằng bây giờ bạn cùng phòng cũng không tệ, nhưng tôi cũng muốn ở chung với thầy Triển Diệp.”

“Tổ chương trình thật biết chơi. Trước khi tới tham gia chương trình tôi đã được tổ chương trình kêu viết ra tên người mà mình muốn làm bạn cùng phòng nhất. Tôi nghiêm túc tự hỏi viết tên Triển Diệp nhưng kết quả bọn họ lại không theo dựa theo kịch bản.”

Triển Diệp cũng rất được yêu thích đó.

Nhưng bản thân cô còn cảm thấy không tình nguyện, có phải là có hơi ở trong phúc mà không biết hưởng phúc không?

Sau đó, Đường Hiểu lại nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Tôi đến dựa theo thời gian mà tổ chương trình yêu cầu. Nếu tôi biết rằng tới sớm một chút thì có thể ở chung phòng với Triển Diệp thì tôi nhất nhất định là người đến đầu tiên!”

“Đúng vậy. Tổ chương trình kêu tôi đến vào lúc 9 giờ 30 phút.”

“Tôi là 9 giờ 40 phút.”

......

Đường Hiểu đột nhiên hiểu ra, tất cả đều do tổ chương trình sắp xếp.

Nhìn thì giống như tùy ý nhưng cô và Triển Diệp trở thành bạn cùng phòng tuyệt đối không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Đạo diễn lại lên tiếng: “Tiếp theo chúng ta bắt đầu chọn phòng, mời chị Daisy chọn trước.”

Daisy là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất trong nước, năm nay 42 tuổi và là khách mời lớn tuổi nhất.

Tuy rằng tổ chương trình không có nói rõ, nhưng mọi người lập tức hiểu rõ. Quả nhiên giống như suy đoán lúc trước của Đường Hiểu, chọn phòng theo tuổi tác.

Daisy cũng không có từ chối và quyết định nhanh lẹ: “Căn phòng cuối cùng ở trên tầng hai, tôi không thích thang máy.”

Người bạn cùng phòng với cô là thành viên ban nhạc năm nay mới vừa nổi tiếng, một cô gái chơi Bass. Cô không có quyền lựa chọn và chỉ phải nghe theo Daisy.

Tiếp theo là đến lượt của Triển Diệp.

Đường Hiểu yên lặng cầu nguyện ở trong lòng nhất định phải chọn căn phòng có ban công kia.

Nhưng Triển Diệp lại đưa quyền quyết định cho cô, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: “Đi thôi, chọn cái mà cô thích.”

Đường Hiểu vội vàng xua tay và thái độ cung kính, “Vẫn để ngài chọn đi.”

Triển Diệp cười nói: “Ta ở nơi nào đều được.”

Đường Hiểu cũng nói theo: “Tôi cũng vậy.”

Lúc này có người lên tiếng trêu chọc: “Anh Diệp, vẫn để anh chọn đi. Bằng không hai người nhường qua nhường lại thì đến ngày mai cũng không có kết quả nữa đó.”

“Vậy tôi sẽ không khách sáo, tôi chọn căn phòng có ban công ở trên lầu ba.”

Thật sự chọn trúng rồi!

Đường Hiểu vui vẻ nắm hai tay lại và di chuyển qua lại ở trên đùi.

“Vui vẻ không?” Triển Diệp nhỏ giọng hỏi nói, “Xem ra tôi không đoán sai.”

Đường Hiểu kinh ngạc mở to hai mắt, “Ngài làm sao mà biết được vậy?”

“Vừa rồi thấy em dừng lại ở căn phòng đó rất lâu thì đã cảm thấy em rất vừa ý với căn phòng đó.”

Đều nói Triển Diệp tinh tế tỉ mỉ, săn sóc chu đáo với mọi người. Thì ra là sự thật!

Đường Hiểu cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên không biết nên nói gì và chỉ biết ấp úng nói: “Cảm ơn ngài.”