Muôn hoa nở rộ, bên trái vương cung Thương Lãng quốc, vườn hoa đẹp không sao tả xiết, từng khóm hoa tươi thơm ngát, từ xa thật xa đã ngửi thấy mùi hương. Cuộc chiến giữa tam quốc trung thổ và Tham Lang quốc, đã kết thúc được một thời gian, dưới sự hiệp lực đối kháng của minh quân tam quốc, thuyền chiến được trang bị tên nhọn của Tham Lang quốc, không những không tấn công được, mà thủy chung không cách nào vượt qua được biên giới, thậm chí lần lượt bị minh quân đánh bại, bị buộc phải rút lui liên tục.
Trải qua nửa năm khổ chiến, Tham Lang quốc rốt cục binh mã đều mỏi mệt, không còn sức lực chiến đấu nữa, chỉ có thể gửi thư đầu hàng, bị bức phải trở về hoang mạc phương tây.
Minh quân giành được thắng lợi, chiến thắng vẻ vang trở về, hơn nữa còn tiếp tục kéo dài hiệp nghị, tam quốc từ đó là đồng minh của nhau, cùng nhau chia sẻ thương lợi (lợi nhuận thương mại), cùng hưởng hưng suy*.
(*hưng: hưng thịnh, suy: suy tàn, nghĩa tương đương với có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia)
Hòa bình, rốt cục cũng phủ xuống khắp nơi.
Nhưng lần đầu tam quốc hiệp nghị, về các văn kiện cần giải quyết, thỉnh thoảng vẫn còn có chút ý kiến bất đồng. Ba vị Đại vương cùng Vương hậu, vẫn còn chưa dám quyết định, thì các bậc quan thần tính toán chi li cứ lo khăng khăng tranh cãi nhau.
Ngày hôm đó, lão Thái phó râu tóc bạc trắng, vừa mới kết thúc hội nghị đại thần của tam quốc, lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới bên ngoài dục cung, vừa vội vàng vừa tức giận la lớn.
“Đại vương! Đại vương! Cựu thần có việc bẩm báo, xin hãy nghe cựu thần một lời!” Lão vội vã muốn tố cáo.
Lật Nhi canh giữ ở ngoài dục cung, nhìn thấy lão Thái phó bộ dạng sắp bổ nhào lên tức giận muốn đá tung cửa, vội vàng bước lên phía trước ngăn cản.
“Thái phó, xin dừng bước.”
“Tránh ra, ta muốn cùng Đại vương nói chuyện! Phong Quốc và Kỳ quốc, những tên tiểu quan đó thật sự là quá vô lý, cũng không chịu xem ta là bậc tiền bối. Mỗi một câu nói đều càn rỡ.”
“Ách, Thái phó, Đại vương có lệnh, người nào cũng không thể vào dục cung.”
“Ta, ta là Thái phó nha, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không được vào?”
Lật Nhi tâm hoảng, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ có thể nhỏ nhẹ hạ giọng thuyết phục. “Đại vương cùng Vương hậu đang… Đang… Ách, đang… Bận rộn…” Nàng nói ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ đều đỏ cả lên.
“Đang bận cái gì?”
Lật Nhi còn chưa kịp trả lời, từ sau cửa đá đã truyền ra đáp án.
“A, đáng ghét, Lệ Nhận, chàng lại cởi xiêm y của ta!” Tiếng oán trách kiều mỵ, người nào nghe thấy cũng muốn mềm lòng. Các cung nữ bên ngoài cũng xấu hổ đỏ mặt, ngay cả lão Thái phó nét mặt già nua, cư nhiên cũng đỏ lên theo.
“A, không được…”
“Không được sờ chỗ đó nữa!”
“Ưm a a, không được… Không được hôn chỗ đó, ta sẽ… A…” Từng tiếng rêи ɾỉ thở gấp, mặc dù cách lớp cửa đá, nhưng vẫn truyền ra rõ ràng.
Lật Nhi ráng nén xuống sự xấu hổ, lên tiếng hóa giải bầu không khí lúng túng. “Thái phó, không bằng ngài uống chén trà, trước chờ một lát, có được không?”
Nàng xoay người hạ lệnh. “Mau, mau dâng trà.”
Một cung nữ nhỏ giọng nói. “Chờ một lát làm sao đủ? Mọi ngày đều phải nửa canh giờ trở lên nha!”
Thái phó sắc mặt càng đỏ, cố ý ho khụ khụ hai tiếng, trợn mắt nhìn cung nữ kia một cái, cung nữ kia mới biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu.
Bên trong dục cung, tiếng nũng nịu lại càng mê hoặc.
“A, Lệ Nhận…”
“Không được như vậy mà!”
“Người ta thích…” Thanh âm trở nên nho nhỏ, nghe không được đang nói cái gì. Nhưng sau đó, lại càng cao giọng rêи ɾỉ, từng đợt truyền ra ngoài.
“A, ưm, ưm a, hmm, hmm a…”
Thái phó đứng ngoài cửa, thấy Lật Nhi bưng trà tới, lão lúng túng đến mức đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Mặc dù ban ngày ban mặt “bận rộn” như vậy, thật sự cũng là vi phạm lễ giáo một chút, nhưng trong lòng lão thật vui mừng, nhìn cái tình hình này, ngày mà vương tộc có tin vui chắc cũng không xa.
Trong làn gió nhẹ, Thái phó cứ như vậy đứng ngoài cửa, nghe những câu nũng nịu, cho đến khi chén trà trong tay lão cũng lạnh đi, nhưng vẫn còn chưa thấy cửa đá mở ra.
Cuộc sống thái bình, tình yêu ngọt ngào, mọi người vẫn còn chìm trong sự vui sướиɠ, không ai muốn vội vã kết thúc…
Tình yêu, chính là say lòng người như thế.
~ Toàn văn hoàn ~