Thiên hạ hiện nay chia làm bốn phần: Bắc có Duyên quốc, Đông có Trạch quốc, Nam có Chiêu quốc, Tây có Mạc quốc.
Trong đó, Duyên quốc cường thịnh nhất, Mạc quốc nhỏ yếu nhất.
Duyên quốc năm 234, Chiêu quốc đột nhiên xuất binh tấn công Duyên quốc, Trấn quốc Đại tướng quân Yến Nam Sơn nắm giữ ấn soái xuất chinh kháng địch.
Duyên quốc năm 235, Duyên quốc đánh bại Chiêu quốc, Chiêu quốc đưa thư xin hàng, từ đó xưng thần nạp cống.
Tuyên Đức Đế long nhan vui mừng, trước tiên phong Trấn quốc đại tướng quân Yến Nam Sơn làm Định Quốc Công, ban cho vạn mẫu lương điền, ngay sau đó liền hạ chỉ, phổ thiên đồng khánh (*), quân dân cùng vui.
(*) 普天同慶 [pǔtiāntóngqìng]: Khắp nơi ăn mừng.
___- ___
Trên đường chính Đế đô.
Một thiếu niên thân mặc hoa phục cùng đội hộ vệ phía sau hấp dẫn nhiều ánh mắt từ dân chúng.
Thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, môi đỏ răng trắng, mi thanh mục tú *, một thân tử y *, phía trên thêu hoa văn lưu vân phiêu dật, bên hông còn treo một miếng dương chi bạch ngọc thượng hạng*, tay phải cầm một chiếc quạt giấy, thỉnh thoảng quạt hai cái.
* Mi thanh mục tú: Lông mày dài mỏng, mắt đẹp ý chỉ người có khuôn mặt đẹp.
* Tử y: Y phục màu tím.
*Dương chi bạch ngọc - Bạch ngọc - Dương Chi ngọc: cực kỳ quý, màu trắng, tinh khiết.
Người theo sát phía sau thiếu niên, cao hơn thiếu niên một chút, khuôn mặt lạnh lùng, mắt như hàn tinh *, dáng dấp cũng được xem là tốt, chính là thoạt nhìn tính tình có chút lạnh, làm cho người khác không dám tới gần.
* 寒星 [hánxīng]: hàn tinh – sao lạnh (sao mờ trong đêm đông).
Liếc mắt nhìn người bên cạnh dọc theo đường đi đều cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, thiếu niên đột nhiên "ba" một cái thu hồi quạt xếp.
" Ly Tứ, không cần khẩn trương như vậy. "
Ly Tứ liếc nhìn thiếu niên, " Ly Tứ nhất định phải hộ người chu toàn. "
" Dưới chân thiên tử, lại ban ngày ban mặt, không có người dám hại ta đâu."
Thiếu niên nói xong, "soát" một cái mở quạt xếp ra, tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu niên cũng không để tâm đến Ly Tứ nữa, chuyến này ra ngoài không dễ dàng nên phải thật tốt dạo chơi một vòng mới được.
Không hổ là Đế Đô, trên đường bày biện đủ loại sạp hàng nhỏ, vật bán có thể nói là ngũ hoa bát môn *.
* 五花八门 [wǔhuābāmén] – ngũ hoa bát môn: loè loẹt, đa dạng, đủ mẫu mã.
Thiếu niên cứ như vậy vừa đi vừa nhìn, bỗng nhiên, khóe miệng cong lên, thẳng hướng sạp hàng bên phải mà đi.
" Công tử muốn loại kiểu dáng nào? "
Ông chủ chừng bốn mươi tuổi, cười hỏi thiếu niên.
Thiếu niên nhìn lướt qua trước sạp tượng đất đã được hoàn thành.
" Thế nào tất cả đều là Định Quốc Công? "
" Ha hả! Định Quốc Công lần này lại khải hoàn trở về, đời sống của bách tính vẫn có thể an ổn, mọi người tất nhiên cảm kích hắn. "
Thiếu niên khẽ mỉm cười, " Thì ra là như vậy."
" Công tử muốn nặn thành kiểu dáng nào? "
Thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ một hồi.
" Liền dựa vào hình dáng của ta mà nặn một cái đi. "
Ông chủ hiểu ý, bắt đầu tỉ mỉ xem xét hình dáng của thiếu niên, thiếu niên cũng không cảm thấy khó chịu, cứ để vậy cho ông chủ nhìn.
" Tướng mạo công tử quả nhiên xuất chúng. "
Thiếu niên cười không đáp, để cho Ly Tứ đưa tiền.
" Chờ một hồi ta trở lại lấy. "
Rời khỏi sạp tượng đất, thiếu niên lại tiếp tục đi về phía trước.
" Định Quốc Công tựa hồ rất được bách tính yêu mến. "
Ly Tứ một vừa chú ý bốn phía, vừa nói:
" Yến Nam Sơn chẳng những kiêu dũng thiện chiến, lại mưu lược vô cùng, xác thực là tướng tài nước ta. "
" Đáng tiếc là... ", thiếu niên khẽ nhếch chân mày, " Hắn nhưng lại dưỡng một văn nhược công tử*. "
* văn nhược: nho nhã yếu ớt
Đột nhiên, phía trước truyền tới một trận huyên náo, thiếu niên khẽ nhíu mày.
" Đi xem một chút. "
Bị vây ở trong đám người chính là một hồng y nam tử *, phía sau hắn còn có ba bốn người mặc y phục màu xám tro, có lẽ là gia đinh hoặc thủ hạ gì đó.
*hồng y: màu đỏ.
Cùng đám người này giằng co thế nhưng là hai thiếu nữ, một người thân phấn y khoảng mười bốn mười lăm tuổi, hẳn là nha hoàn, mà một người khác cũng chỉ chừng mười sáu mười bảy, một thân bạch y, bên ngoài đơn giản khoác một chiếc áo lụa màu tím nhạt, sa mỏng che mặt, dù là vậy nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng đây là một mỹ nhân.
" Cô nương, ngươi cũng không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chứ. "
Nam tử áo đỏ nháy mắt với người phía sau, mấy người áo xám liền đem hai người vây lại.
Nữ tử chỉ lãnh đạm nhìn bọn họ một cái:
" Đây là Đế Đô, các người không được phép càn quấy ", quả nhiên là gặp biến không sợ hãi.
Nam tử cười nói không nên lời.
" Tại hạ bất quá chỉ muốn mời cô nương nể mặt uống một ly, cô nương vì sao cứ khước từ như vậy? "
Nữ tử vẻ mặt cao ngạo, cũng không để ý tới hắn.
Ánh mắt thâm độc của nam tử chợt lóe rồi biến mất.
" Vậy cũng đừng trách ta không khách khí. "
Mắt thấy những người áo xám liền muốn động thủ, phấn y nha hoàn thoáng cái chắn trước người của nữ tử.
" Ai dám động đến tiểu thư nhà ta thử xem! "
Nam tử nhẹ khinh thường một tiếng, đám người áo xám liền động thủ bắt lấy nữ tử kia.
" Một bọn nam nhân khi dễ hai cô nương yếu đuối, ta thật là lần đầu tiên thấy đấy, thú vị, thú vị."
Trong giọng nói đều mang ý trào phúng, nam tử tức giận nhìn về phía người nói chuyện, nhưng khi nhìn đến tử y thiếu niên thì đột nhiên lại bật cười.
" Ôi, đây không phải Thập Nhất đệ sao? Bây giờ thế nào mà nhàn rỗi ra ngoài, không phải bị mẫu phi ngươi phạt đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm rồi sao? "
Tử y thiếu niên mặt mày cong lên.
" Nguyên lai là Thất ca à, ta tưởng là ai chứ. "
Nghe được tiếng "Thất ca" kia, ánh mắt phấn y nha hoàn nhìn thiếu niên vốn dĩ mong đợi lập tức biến thành chán ghét, mà nữ tử vẫn như cũ là một bộ dáng trong trẻo lạnh lùng.
Thiếu niên nhìn lướt qua nữ tử, sau đó nhíu mày không rõ nhìn nam tử.
" Thất ca đây là..."
Nam tử dung tục cười một tiếng:
" Mang về làm Thất tẩu cho ngươi có được không? "
Chân mày nữ tử nhíu lại không dễ phát hiện, hiển nhiên là bị lời nói vô sỉ này chọc giận.
Rốt cuộc có chút phản ứng rồi, khóe miệng thiếu niên câu khởi lên độ cong nhỏ, nghiêng đầu liếc nhìn nam tử, nói ra hai chữ:
"Không tốt. "
Nam tử thu lại nụ cười.
" Thập Nhất đệ đây là ý gì? ", trong thanh âm rõ ràng đè nén tức giận.
Thiếu niên đi về phía trước hai bước, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của nữ tử.
" Bởi vì... "
Trong khi lên tiếng, bàn tay không cầm quạt nhanh chóng lướt về phía cổ của nữ tử, nữ tử chỉ cảm thấy lụa trắng trên khuôn mặt đột nhiên trượt xuống, không kịp phản ứng, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại đến, ngay sau đó, môi ập đến một chút ấm áp.
Chỉ một giây, thiếu niên liền tách ra đôi môi chứa hơi lạnh kia, tà tà cười nhìn về phía nam tử.
" Thất ca có hiểu chưa? "
" Ngươi! "
Nam tử u ám nhìn thiếu niên một cái, "hừ lạnh" một tiếng, liền dẫn trước đám người ly khai.
" Tiểu thư!"
Thiếu niên đổi một tia cười nhạt, mới vừa quay đầu.
" Ba! "
Gương mặt trắng nõn lập tức nổi lên vẻ ửng đỏ.
" Vô sỉ. "
Trong thanh âm không có một chút nhiệt độ nào, cũng không thèm liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nhấc chân rời đi, liền bị Ly Tứ ngăn cản lại.
Nữ tử lạnh lùng liếc Ly Tứ một cái, ngược lại phấn y nha hoàn bên cạnh nàng nóng nảy.
" Ngươi muốn làm gì? "
Thiếu niên nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, chốc lát sau.
" Để cho nàng đi. "
Thấy hai người nữ tử đi rồi, đám người cũng dần dần tản đi.
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, nhìn phương hướng nữ tử biến mất, vô thức giơ tay khẽ chạm lên môi, phía trên tựa hồ còn lưu lại một tia lạnh lẽo, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
" Nàng là ai? "
Ly Tứ đi tới bên phải thiếu niên, thoáng dựa vào phía sau đứng vững.
" Thiên kim của Thừa tướng đương triều, Tang Thanh Y. "
Thiếu niên quái dị cười một tiếng, " Nàng chính là Tang Thanh Y sao? "
- Người trong lòng của tướng môn văn nhược công tử Yến Lưu Sanh...
____________-____________
Debut: 25/10/2021