Quân lâm thiên hạ khuynh thiên hạ
Nhất thế quân lâm nhất minh vương.
Phù hoa như mộng tâm như mộng
Vĩnh kiếp phù hoa vĩnh khanh khanh
“Chát..chát..” âm thanh roi sắt bén nhọn quất mạnh từng cơn vào thân thể khiến da thịt rách nát, máu chảy đầm đìa, chưa kể thân roi còn mang không ít móc câu ghê người, mỗi lần chạm vào không khác nào móc thẳng tới xương cốt.
Bị đau đớn làm cho thức tỉnh, Kình Dương ngây ngốc nhìn khung cảnh xa lạ nơi đây, giống như đại lao nhưng trang phục của cai ngục vô cùng lạ lẫm, là môn phái nào vừa xuất hiện trên giang hồ sao?
Ba mươi năm bá chủ võ lâm, ba mươi năm tung hoành sát phạt, trong thiên hạ chưa có người nào dám đối đầu với hắn, Kình Dương nhàm chán với cục diện duy ngã độc tôn, nhưng dù thế nào thì vẫn cố gắng sống đến tận cùng sinh mệnh vì lời hứa với người kia.
Bất quá, rõ ràng hắn đang trong thư phòng ngắm nhìn mặt nạ kim sắc hoa vân mà tưởng niệm không nguôi, trong đầu mong mỏi hy vọng kiếp sau có cơ hội gặp lại A Vũ, tại sao chỉ sau một giấc chiêm bao, hắn liền tiến vào nơi kỳ quái này.
“Chát..” tiếng roi quất cùng cảm giác đau đớn đã lâu chưa từng gặp nhắc nhở Kình Dương quay về với thực tại lúc này.
Ngẩng đầu nhìn người ngồi trên vị trí chủ tọa, vẻ mặt gian trá, mắt xếch nhỏ nhen, đích thị là tướng mạo tiểu nhân bỉ ổi.
Thấy Kình Dương nhìn mình, Cố Canh cười ha hả đắc chí, gương mặt không được tuấn tú lại thêm phần xấu xa: “Cửu hoàng đệ, ngươi chính là ăn nhầm gan hùm mật gấu rồi mới dám đem quân tạo phản.”
Kình Dương câu hiểu câu không, nghe vào tai chợt nghĩ: trên đời này mình muốn thứ gì chẳng thiếu, còn cần phải mưu phản hay sao?
“Chát..chát..” hai tên cai ngục vẫn ra sức quất mạnh, nhìn nhau khó hiểu, vì sao một khắc trước vị này vốn tỏ vẻ đau đớn, khuất phục, bỗng dưng hiện tại như tấm da trâu, đánh hoài không cảm xúc.
Thực sự thì không phải Kình Dương không biết đau, cộng thêm thân thể này tinh lực cạn kiệt, như chỉ mành treo chuông, hắn chỉ là đang cố sức chịu đựng, cùng thói quen từ lâu không còn biểu hiện xúc cảm ra ngoài, nên tạo ra cục diện tiến thoái lưỡng nan như thế.
“Ngừng tay, các ngươi mau ngừng tay!” Giọng nói ai quen thuộc đến tột cùng, dù bịt tai mà nghe Kình Dương vẫn đoán được chủ nhân của nó, chính là kẻ thù hắn vĩnh viễn không đội trời chung – Yến Kỳ.
‘Yến Kỳ’ từ ngoài nhà lao hối hả chạy vào, vẻ mặt xanh xao thiếu đi một phần sức sống, thân thể gầy gò chẳng giống người luyện võ hằng năm.
“Tứ hoàng tử đây là muốn lấy việc công báo thù riêng sao?” ‘Yến Kỳ’ ánh mắt đanh thép, mạnh mẽ lên án vạch trần người kia.
“Hiên thế tử như vậy chính là vu khống bản hoàng tử.” Tên mặt chuột ‘Tứ hoàng tử’ khó xử đáp lời, cai ngục từ lúc người kia xuất hiện cũng đã không còn hạ thủ.
‘Yến Kỳ’ không để bọn họ vào mắt, chạy lạch bạch tới chỗ Kình Dương, trước ánh mắt trợn to muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài của hắn, nồng nàn mà tha thiết ôm chặt thân hình ‘máu thịt be bét’ đến không nỡ nhìn vào lòng.
Kình Dương thực sự chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại giấc mộng hoang đường này, hắn thà rằng Yến Kỳ cay nghiệt, tàn nhẫn cùng hắn đối đầu còn đỡ hơn bây giờ.
“Ngươi…ngươi…” Kình Dương buộc lòng thốt lên những chữ đầu tiên.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi!” ‘Yến Kỳ’ đau lòng ôm càng thêm chặt.
“Buông.. buông ra..” Kình Dương nếu không phải hai tay đang bị trói buộc, nhất định sẽ chưởng tên trước mặt bay xa tám thước.
“Ta không buông, ta tuyệt không để bọn họ ức hϊếp ngươi.” ‘Yến Kỳ’ cho rằng đối phương chính là đang sợ liên luỵ đến y.
“Ngươi.. động đến.. vết thương của ta.” Kình Dương giận đến điên tiết, vốn nhịn đau chịu đựng đám cai ngục tra tấn đã khổ sở cực hạn, nào ngờ còn bị tên ngu ngốc này siết chặt buốt nhói muốn thăng thiên, này là sợ mạng hắn quá lớn sao?
‘Yến Kỳ’:!!! Này người anh em, hợp tác tí đi, sao có thể khiến lão tử bẽ mặt như vậy?
‘Yến Kỳ’ xấu hổ buông hắn ra, gương mặt hung hăng trừng ‘Tứ hoàng tử’: “Ta hôm nay nhất định phải đem A Dương đi!”
“Không thể! Hiên thế tử đừng làm khó ta.” ‘Tứ hoàng tử’ nhất quyết không nhượng bộ.
‘Yến Kỳ’ lục lọi tay áo bên phải, rồi qua tay áo bên trái, sau đó sờ tới trước ngực, sang đến lưng quần, rốt cuộc cũng tìm được món đồ mình muốn: “Đây là Kim bài miễn tử Thánh thượng ngự ban. Ngươi muốn làm trái thánh chỉ?”
‘Tứ hoàng tử’ không ngờ được ‘Yến Kỳ’ dám dùng tới chiêu này, phẫn uất quỳ xuống, cùng đám thủ vệ nhận mệnh: “Cố Canh không dám.”
“Hừ.. Chúng ta đi!” ‘Yến Kỳ’ vui vẻ hạ lệnh, thuộc hạ lập tức tháo xuống xích sắt, thả Kình Dương ra.
Nhìn theo nhóm người dần dần rời khỏi, Cố Canh tức đến ruột gan đảo lộn, cơ hội trừ khử Cố Dương ngay trước mặt lại bị tên Lâm Hiên kia phỏng tay trên, Lâm Hiên a Lâm Hiên, ta nhất định không tha cho ngươi.