Bên trong đại viện kiến trúc khác thường, là khuôn viên rộng lớn, xa hoa, xuyên qua hành lang dài thẳng tắp, tiến đến chính sảnh của tòa dinh thự, Kình Dương choáng ngợp trước sự tinh mỹ của nơi này.
Nhìn cầu thang được nạm đá quý bắt mắt, các cột đình điêu khắc kỳ công, trần nhà trang trí tinh tế, mỗi nơi mỗi góc đều thể hiện sự cao quý, chỉnh chu.
“Trình thiếu, bác sĩ xem bệnh cho thiếu phu nhân đã được mời tới!” Lão quản gia phúc hậu cúi đầu kính cẩn nói với Trình Cẩn.
Y nghe vậy, liền bế người vốn vừa đặt xuống ghế đệm tại phòng khách chưa bao lâu, lần nữa mang hắn lên lầu.
Kình Dương mệt mỏi từ thân đến tâm, nuốt nước mắt vào tim, trong đầu không còn buồn nghĩ ngợi về vấn đề này nữa.
Bất chợt được Trình Cẩn đặt lên giường nệm mềm mại, thoải mái vô cùng, Kình Dương chưa bao giờ nghĩ tới trên thế gian này, còn có loại giường thượng hạng như vậy, thích chí đến muốn ngủ ngay tại chỗ.
Còn đang cuống quít về chất liệu của giường gối, bỗng có hai người mặc ‘bạch y’ kỳ cục xuất hiện trước tầm mắt của Kình Dương.
“Bác sĩ Lỗ, phu nhân ta có điểm không khỏe, ông mau kê đơn chữa trị cho hắn.” Trình Cẩn hướng lão già lớn tuổi nói ra những lời này.
Kình Dương tự động lượt bỏ hai chữ mình không muốn nghe, chỉ góp nhặt những ý chính, hóa ra ông ta là đại phu trị bệnh cho mình.
Đại phu kiểu gì mà chữa riết người ra nông nỗi này, bán thân bất toại, tứ chi vô lực, miệng không thể nói, thực sự muốn gỡ xuống bảng hiệu của ông ta.
“Trình thiếu yên tâm, ta đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men cho thiếu phu nhân.” Bác sĩ Lỗ tươi cười nịnh nọt, người trẻ tuổi theo cùng lão bắt đầu thao tác cởi ra quần áo trên người Kình Dương.
Kình Dương:!!! này này này, các ngươi đừng ỷ đông hϊếp yếu, cậy thế hϊếp người, làm gì mà cởi trang phục của ta ra vậy??? Dương thiếu chủ tâm hồn mỏng manh nhanh chóng nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Trình Cẩn thấy thế liền âm thầm lui ra ngoài, để lại hai người bác sĩ Lỗ chuyên tâm công tác.
Tiểu sinh trẻ tuổi sau khi Trình Cẩn biến mất, Kình Dương ‘ngủ thϊếp đi’, lập tức quay sang bác sĩ Lỗ thắc mắc: “Sư phụ, rõ ràng Hoắc nhị thiếu bị tích độc bên trong, tại sao không chữa trị mà còn tiêm cho hắn độc dược mãn tính?”
“Suỵt! Tên ngốc này, có biết tai vách mạch rừng, còn phát ngôn bừa bãi, cẩn thận chuốc họa vào thân.” Bác sĩ Lỗ vừa nghe liền lấy tay che miệng cậu ta, ngăn cản những lời mang họa.
Chàng trai trẻ thấy vẻ mặt hoảng hốt của sư phụ, biết mình lỡ lời, liên tục gật đầu, nhìn ông chuyên chú.
“Hầy, có những chuyện thân bất do kỷ, Trình thiếu muốn người khỏe thì người sẽ khỏe, y muốn người vĩnh viễn thế này thì chúng ta cũng không thể thay đổi. Ở Đô thành này, thuận y thì sống, nghịch y thì chỉ có một con đường!” Lỗ bác sĩ nói đến đó, nâng tay làm động tác cắt ngang cổ họng, không nói cũng hiểu, lời ít ý nhiều.
“Mọi người đều nói rằng Trình thiếu si mê ái thượng Hoắc đại thiếu, nhưng vì hôn phối đã định mà phải cưới Hoắc nhị thiếu về nhà, lẽ nào đây là một hồi âm mưu, y cố ý làm vậy để trợ giúp Hoắc đại thiếu tiếp quản gia tộc?” Người trẻ tuổi suy luận đến say mê, chẳng hay biết Kình Dương tuy nhắm mắt nhưng từng câu từng chữ bọn họ nói ra, hắn đều nghe đến rõ ràng, thông suốt.
Ngay từ lúc đầu tiên hắn chuyển đến thân thể này, đã cảm nhận được độc tích tứ chi, thì ra người ban cho hắn ra nông nỗi này là Trình thiếu qua lời kể của hai người nọ.
Muốn thải độc dưỡng thân, không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn cũng biết vài bộ công pháp bài độc từ trước, bất quá vấn đề thời gian là không thể gấp rút.
“Mau tiêm thuốc cho hắn đi!” Bác sĩ Lỗ ra lệnh cho chàng trai trẻ, còn mình thì ra ngoài thông báo tình hình sức khỏe của Hoắc Dương cho Trình Cẩn.
Lão vừa rời khỏi phòng, thiếu niên lập tức hạ sát người, hướng thùy tai Kình Dương thỏ thẻ: “Anh có nghe tôi nói không? Tôi đến đây chính là để giúp anh, tôi đã tráo toàn bộ thuốc độc mãn tính mà Trình Cẩn sai bác sĩ Lỗ tiêm cho anh, anh chắc chắn sẽ nhanh khỏe lại.”
Kình Dương nghe vậy mi mắt giật giật, hắn thực muốn nói không cần cậu ta giúp, hắn cũng có thể dễ dàng bài trừ độc tố, bất quá đối phương đã có lòng, hắn cũng không nên vô ý.
Mở mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi, Kình Dương cảm thấy người này khá quen mắt, từ phong thái, tới diện mạo, vô cùng thân thiết như thể đã biết nhau từ rất lâu.
“Ta tên Minh Vũ, trước đây chúng ta đã từng có duyên gặp gỡ, anh còn giúp tôi đuổi đi đám côn đồ.” Minh Vũ cười đến sáng lạn, hai mắt cong tít như trăng lưỡi liềm.
Giờ khắc này Kình Dương chợt nhận ra ngọn nguồn của sự thân thuộc, từ trên người người này, hắn tìm thấy được dáng vẻ của Đường Vũ ở thế giới thứ hai.
A Vũ…
Đường Vũ, Minh Vũ…
Yến Kỳ, Lâm Hiên, Trình Cẩn,..
Dường như hắn nhận thức được điều gì đó tương đồng, nhưng lại có điểm không thông,.. khúc mắc này, nhất định chỉ có người kia có thể giải, hắn.. không ngại phụng bồi y.. mở ra chân tướng toàn bộ sự tình.