Thời gian thấm thoát thoi đưa, trận chiến tranh giành quyền lực đế vương vẫn chưa từng ngơi nghỉ, chỉ trong ba năm mà các phe cánh của Thái tử đảng đã ra sức trừ khử những thế lực còn lại, từng vị hoàng tử lần lượt rơi đài, Tứ hoàng tử Cố Canh bị đày ra biên ải, Lục hoàng tử Cố Đình bị đưa xung quân, Thất hoàng tử Cố Kỳ bị biếm làm thứ dân,…
Chỉ riêng Cửu hoàng tử im hơi lặng tiếng, sống bình thản dưới sự bảo bọc của Tướng quân gia là nằm ngoài vòng vây đấu đá.
Hiện tại, hắn còn đang dắt tên ngu ngốc Hiên thế tử đi dạo thuyền trên sông, người đã không biết bơi, lại muốn đi chèo thuyền độc mộc, đúng là ngu ngốc đần độn!
Kình Dương mặc kệ bộ dáng hí ha hí hửng của người đối diện, tập trung chuyên môn, bỏ ngoài tai tiếng nói chuyện ríu rít như chim sáo của ai kia.
“Cứu, cứu mạng…” Bất thình lình tiếng kêu cứu từ đằng xa vang lên rành mạch, hai người Kình Dương, Lâm Hiên liền đảo mắt đến vị trí phát ra thanh âm.
“Ùm!” Kình Dương đang ngồi trên thuyền không biết từ lúc nào đã bị Lâm Hiên đẩy ngã xuống nước, vẻ mặt ngây ngốc chưa hoàn hồn.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau cứu người đi, kia, ở kia kìa.” Lâm Hiên xông xáo nâng tay hướng về vị trí chỉ còn chóp tóc trên đỉnh đầu của nạn nhân, vẻ mặt chính nghĩa, khí thế anh dũng,.. cứ như người đi cứu người là y chứ không phải hắn, Kình Dương dù vô pháp lý giải nhưng vẫn làm theo.
Động tác linh hoạt với tốc độ nhanh như thủy ngư, Kình Dương bơi thẳng một mạch liền tới vị trí người cầu cứu, nhìn kỹ, hóa ra là một thiếu niên chưa đầy mười tám, bộ dáng thanh tú, vô cùng dễ nhìn.
“Khụ..khụ..” Người sau khi được đưa lên bờ, được Kình Dương qua loa vận khí, liền phun ra ngụm nước ứ đọng, lấy lại hơi thở thoi thóp.
Ánh mắt to tròn long lanh trong trẻo, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn ân nhân vừa cứu mạng mình, trên đời này, sao có người điển trai, khôi ngô, tuấn tú như vậy? Mày kiếm sắc bén oai vệ, sống mũi cao ngất ngay thẳng, ánh mắt thâm sâu khó lường, mỗi cử chỉ, động tác đều mang phong thái vương giả.
“Ngươi..ngươi là..?” Thiếu niên ngập ngừng, mặt mũi đỏ bừng như hoa mắc cỡ bị người trêu ghẹo, lấy hết can đảm thốt ra tiếng lòng.
“Không liên quan tới ngươi.” Kình Dương bỏ lại câu nói thiếu lễ nghi, lạnh nhạt xoay lưng rời khỏi.
Thiếu niên không ngờ sẽ có người coi nhẹ sự tồn tại của mình, lại còn là người cậu vừa trúng tiếng sét ái tình, không cam tâm nói vọng theo: “Ta tên Đường Vũ, ngươi gọi ta là A Vũ hay tiểu Vũ cũng được.”
Nhất thời bước chân của Kình Dương dừng lại, Đường Vũ, A Vũ? Đột nhiên quay phắt người, trở về chỗ của thiếu niên hắn vừa bỏ mặc, nhìn cậu chăm chú.
Hắn chỉ trông thấy A Vũ qua lớp mặt nạ huyền vân kim sắc, trừ đôi mắt to lấp lánh như chứa đựng hàng vạn tinh tú trời cao, hắn không rõ dung mạo của cậu như thế nào.
Nhìn ngắm đôi mắt của Đường Vũ, Kình Dương cảm thấy như có điểm giống ái nhân quá cố, lại như có điểm xa lạ không quen. Vô cùng khó lý giải…
Tự dưng bị người mình mến mộ chằm chằm quan sát, Đường Vũ mặt mày đỏ lự khả nghi, chân tay luống cuống, muốn đứng lên nhưng không đủ khí lực ngã xuống, lại rơi vào cái ôm rắn chắc của Kình Dương.
“Ta..ta..” Đường Vũ e thẹn cúi đầu, còn chưa kịp cảm tạ đã bị một giọng nói cắt ngang: “Hóa ra A Dương ngươi ở đây.”
Lâm Hiên mặt mày tái nhợt, thiếu đi sức sống, đứng cạnh Đường Vũ thiếu niên như ngọc, hồng hào rạng rỡ hệt là như sứ với sành, người với người, đúng là không nên so sánh ai hơn.
Kình Dương từ giây phút Lâm Hiên xuất hiện, như có tật giật mình, liền thả Đường Vũ ra, rồi cảm thấy mình không có gì phải thẹn với y, lập tức trở về thái độ hờ hững ngày thường.
“Chẳng hay, vị tiểu huynh đài đây là..?” Lâm Hiên miệng cười tâm không cười, ánh cười không chạm tới đáy mắt nhìn Đường Vũ.
Người sau nào phải chiếc gối thêu hoa, tình địch gặp nhau đỏ cả mắt, Đường Vũ vừa nhìn liền biết mối quan hệ bất thường giữa Kình Dương và Lâm Hiên: “Ta là Đường quốc Thập hoàng tử Đường Vũ.”
Cho nên nói, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ những kẻ ngu ngốc, mà không biết mình ngu ngốc, Lâm Hiên trong bụng cười đến ngửa nghiêng, ngoài mặt làm vẻ kiêu căng: “Bất quá ở tại Cố triều, cũng chỉ là một kẻ ngoại bang.”
Đường Vũ tức giận nhìn tên bệnh tật kia khi dễ mình, tay siết chặt, hứa với lòng sẽ bắt y trả hết mối nhục của ngày hôm nay.
“A Dương, chúng ta đi!” Lâm Hiên cảm thấy màn chào hỏi như vậy đã đủ chuẩn mực, chẳng hề nể nang mà lôi kéo Kình Dương rời khỏi. Người bị lôi kéo trước khi đi còn đưa mắt quan sát Đường Vũ vài lần, rồi mới theo Lâm Hiên biến mất, để lại cậu cô độc giữa bờ sông xanh biếc cùng thảm cỏ non ngút ngàn.