Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 502: Phương Nhất Nặc làm càn làm bậy (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Nhất Nặc phóng khoáng thừa nhận: “Ta chính là đang nghĩ cái này”

Sứ giả trầm mặc một lúc, dường như đang suy xét trong lòng.

Lúc này, điện thoại ở trên bàn rung lên, hình như là có tin nhân được gửi đến.

Sứ giả cúi đầu xuống nhìn——

“Hai vị Vọng Khí Sĩ bên cạnh Gô Lạc Nhạn vừa mới bị gϊếŧ trên không! Người ra tay, tự xưng là người của Vu Minh!”

Choang!

Một cái cốc trên bàn bị sứ giả ném lên trên tường không thương tiếc, lập tức nát vụn!

“Đồ khốn nạn! Không phải là không cho hai người bọn chúng hành động bậy bạ sao?!”

Sứ giả thần gào thét.

“Ở đâu ra Vu tộc ra tay vậy? Đúng là khốn nạn, rõ ràng là hai người này tự mình bại lộ, người khác tìm không được lý do dứt khoát mượn danh nghĩa của Vu Minh mà gϊếŧ luôn... Đồ khốn nạn, yên lặng mà làm cho xong chuyện không phải là được rồi sao?”

"Cái thành Phượng Hoàng này, lẽ nào là chỗ chết của Vọng Khí Sĩ? Hồng Hạt Tử chết rồi, Hà Viên Nguyệt cũng sẽ chết, bây giờ đến ngay cả Vương Thế Vũ bọn họ cũng chết rồi...Đúng mẹ nó bất thường!”

Rất lâu rất lâu sau đó, vẫn là Phương Nhất Nặc chủ động mở lời, nói: “Sứ giả đại nhân, người được chọn này..."

“Người được chọn!” Sứ giả suýt chút nữa điên tiết ngay tại đó. Ngươi không nghe thấy bọn ta bên này. đang xảy ra chuyện lớn như vậy à?

Vậy mà còn hỏi hoài!

Sứ giả hít một hơi sâu, rồi nói: “Đợi đến tối ngươi sẽ có thể gặp được toàn bộ. Phá Quân bên đó, bao gồm sáu vị tu giả Anh Biến, mười một vị Đan Nguyên cảnh. Thất Sát bên đó, có một vị Hoá Vân, ba vị Anh Biến và chín vị Đan Nguyên. Mà bên Tả Phụ, bây giờ chỉ có hai vị Anh Biến tham gia chiến dịch lần này thôi”

Phương Nhất Nặc bất mãn nói: "Sứ giả đại nhân, bên mình có chút sức chiến đấu như vậy, đã là đội hình toàn bộ thực lực của các hành động của chúng ta sau này rồi sao?"

“Đúng vậy, chỉ có từng này”

"Sứ giả đại nhân, tụ vi của ta chính là đỉnh Hoá Vân đấy.”

Phương Nhất Nặc cường điệu nói: “Nếu như dựa vào thực lực tổng hợp của các tông mà nói, trong bốn nhà tham gia hành động, thực lực mạnh nhất trong số đó chính là Tham Lang bọn ta! Dám hỏi sứ giả đại

nhân, lợi ích cuối cùng sẽ phân chia như thế nào? Phải chăng Tham Lang bọn ta vẫn được chia 5% ít ỏi kia?

Sứ giả lạnh lùng thâm trầm nói: "Phương Nhất Nặc, ngươi đang mặc cả với ta sao?”

“Nếu sứ giả đại nhân đã nhất định cho là như vậy cũng được”

Phương Nhất Nặc nói: “Muốn cho ngựa chạy nhanh, mà lại không cho ngựa ăn cỏ, quả thật không hợp lý đúng không? Có thể đoán được Tham Lang bọn ta là một nhánh góp sức lớn nhất trong lần hành động này, dù là tính cả những hy sinh đã bỏ ra trước kia, vẫn là tông bọn ta bỏ ra nhiều nhất...Nhưng mà cuối cùng, những gì bọn ta có được lại là ít nhất, chuyện này có mất công bằng không chứ?”

“Mất công bằng? Ngươi đây là muốn đòi công bằng với ta”

Cổ họng sứ giả thảt lại, xem ra cơn giận đã tích tụ đến mức cực hạn.

“Sứ giả đại nhân đã nói đến phần này, vậy thì có thể cho là như vậy được rồi”

Phương Nhất Nặc vênh cổ lên, cực kỳ khí phách nói: “Ta không nên đòi công bằng sao? Vì sao tông môn của ta bỏ sức ra lớn nhất, lợi ích cuối cùng đạt được lại là ít nhất”

“30% lên Tinh Minh, 20% lên Bắc Đẩu, 20% lên Nam Đẩu; chỉ còn lại 30% có thể chia, Tham Lang các ngươi còn muốn bao nhiêu nữa?"

Sứ giả u ám nói: "Phương Nhất Nặc, có 5% chia cho Tham Lang của ngươi, đã là không ít rồi!”

Phương Nhất Nặc không buông tha nói: “Không ít rồi? Sứ giả đại nhân tưởng ta không biết sao, cho dù chỉ còn lại 30%, mà chỉ cho Tham Lang bọn ta 5%, nói thế nào cũng là quá ít”

“40% còn lại này, Sát Phá Lang cũng muốn được chia, còn có Tả Phụ cũng muốn chia, ta là Tỉnh Sứ chủ trì đại cuộc, cũng không thể để phí công một chuyến. Nếu tính như vậy, Phương Nhất Nặc, ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn được chia bao nhiêu? Cụ thế chia như thế nào?”

Phương Nhất Nặc lẩm bẩm nói: “Cho dù là chia đều năm nhà, vậy cũng phải là 6%...”

“5 % với 6 % có gì khác nhau à?!”

Sứ giả nheo mắt lại, giơ một ngón tay ra: “Cút! Buổi tối tới họp, Phương Nhất Nặc, ngươi nhớ cho kỹ, chỗ này của ta không phải là nơi ngươi có thể láo xược!"

“Cút ra ngoài!”

Phương Nhất Nặc cũng không dây dưa nữa, nhưng rõ ràng rất tức giận, phất tay áo hùng hùng hổ hổ rời khỏi.

"...Ngươi coi chỗ này của ngươi là Tổ Vu đại điện chắc?”

Sau lưng

Ầm một tiếng.

...

Không biết là thứ gì lại bị sứ giả ném vỡ rồi. Sứ giả cũng lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

....

Sau khi toà tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị sụp đổ, có một khoảng thời gian bên trong thành Phượng Hoàng sóng gió cưồn cuộn ngất trời, có khoảng một phần tư khu vực đã trở thành vùng ngập nước.

Mà trang viên Ninh Thị cách tập đoàn Mộng Thị không bao xa, cũng bị lũ lựt nhấn chìm hoàn toàn, mãi đến sau khi lũ rút, người của gia tộc Ninh Thị bỗng nhiên phát hiện.

Chỗ ở cũ của trang viên Ninh Thị, vậy mà cũng sụp đổ hoàn toàn rồi!

Mà ngoại trừ không đến một trăm người của nhà họ Ninh có năng lực có thể bay lên ra, tất cả những người khác của nhà họ Ninh, bao gồm cả phụ nữ, trẻ con và người già... Tất cả đều chìm xuống lòng đất cùng với toà nhà, không biết sâu bao nhiêu.

Nói cách khác, tất cả những người nhà họ Ninh dưới Thai Tức cảnh, thậm chí bao gồm không ít võ giả cảnh giới Thai Tức, bởi vì mọi thứ đến quá bất ngờ, tai hoạ ngay gần, hoàn toàn không kịp giấy giụa, tất cả đều bị nhấn chìm!

Ninh Tùy Phong đứng giữa không trung, nước mắt tuôn dài.

Một ngày này, tập thể người nhà họ Ninh nước mắt rơi khắp trời cao.

Không dễ gì mới khôi phục được thông tin, tin tức đầu tiên nhận được chính là: “Trang chủ, mấy thôn trang của nhà họ Ninh ngoài thành đều đã bùng phát bệnh dịch hạch..."

Đợt dịch hạch này đến rất kì lạ, trên người rất nhiều người của nhà họ Ninh ở thôn trang không hiểu sao bắt đầu mọc lên những đốm đen, lúc mới đầu vẫn chỉ có mọc một ít, cũng chỉ to bằng hạt vừng; nhưng lan rộng rất nhanh, mà lan đến đâu thì sẽ nát đến đó.

Việc này bệnh viện cũng hoàn toàn bó tay, không biết làm thế nào.

Kết luận duy nhất được đưa ra cũng chỉ là: Bệnh di truyền chỉ thuộc huyết thống nhà họ Ninh, thiếu gen, không thuốc nào, không cách nào chữa khỏi được.

Rất đáng mừng đó là, loại bệnh dịch hạch này không có khả năng lây truyền.

Chỉ có huyết thống nhà họ Ninh mới xuất hiện loại tình huống này.
« Chương TrướcChương Tiếp »