Chương 501: Phương Nhất Nặc làm càn làm bậy

Chưa nói tới đó có thể là kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch, có lẽ đối phương muốn tách hai Người Ngụy Trùng ra để ra tay với những người khác. Hai người biết rõ ở đó đang xảy ra chuyện lớn nhưng chỉ đành vận tu vi toàn thân che chở cho đám người Cô Lạc Nhạn, cẩn thận đề phòng.

“Tiêu rồi... Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Mục Yên Yên bật ra tiếng kêu thảng thốt, vô cùng hoảng sợ nói: "Chúng ta qua bên đó xem xem.”

....

Chờ họ chạy tới nơi, tình hình đã hoàn toàn lẳng xuống. Phe mình cũng chỉ chết hai Vọng Khí Sĩ.

Cao Văn Thành, Vương Thế Vũ!

Bởi cuộc đột kích này quá đột ngột, tất cả đều xảy ra ngay bên cạnh cho nên hai người này cũng chẳng kịp kêu một tiếng đã trực tiếp đi đời nhà ma, thần hình câu diệt.

Ánh mắt vốn điềm tĩnh của Vạn Bình Nguyên cũng lộ ra sát khí đẳng đẵng, cả người giận run bần bật.

“Toàn thành giới nghiêm, truy bắt hung thủ.”

Thật ra tìm kiếm hung thủ chỉ là thứ yếu, trong lòng Vạn tổng đốc khó chấp nhận nhất vẫn là chuyện: Hai Vọng Khí Sĩ này bị người Vu Minh gϊếŧ chết rồi, vậy chuyện về tế đàn Thiên Hỏa biết phải làm sao?

...

Ngoài thành.

Tôn Bái Tương đứng nghiêm trang, cúi chào: “Chư vị, non xanh còn mãi, nước biếc chảy dài!"

Tần Phương Dương cũng cúi mình tạ lễ, những người khác cùng chấp tay: “Giữ gìn sức khỏe, sau này còn gấp lại”

Tôn Bái Tương cười lớn: "Đi nhé!"

Tôn Bái Tương bay như tên bắn về nơi xa, trong nháy mắt đã hoá thành một đốm đen nhỏ.

Lam Thư hoàn toàn không lên tiếng, nhoáng người một cái dẫn đầu rời đi.

Hai người Khâu Vân Thượng và Tân Phương Dương đi cùng nhau trên đường về, trên người hai người này không nhuốm bụi trần, đều nho nhã tự nhiên, rất có phong thái của người thầy giáo: "Tìm chỗ nào uống một ly không?"

“Được”

Chưa đi được mấy bước, một đội cao thủ của cục Tinh Thuẫn đi tới trước mặt: “Thầy Tân? Thầy Khâu? Hai người đây là...”

“À, hôm nay Tôn Bái Tương trở về đội, bọn ta đến tiễn hắn một đoạn. Cục trưởng Tưởng của các ngươi đâu? Trước kia người ta giúp hẳn chuyện lớn như vật còn suýt chút nữa thì mất mạng, vậy mà lại không đến tiễn người ta, không những không lịch sự, mà còn không có gia giáo...”

“Ờm... Bây giờ cục trưởng Tưởng của bọn ta đang. tiếp Tổng đốc đại nhân, có việc quan trọng...”

“Má, mấy người làm quan quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp, tiếp quan trên thì là việc quan trọng gì chứ, quan trọng cái rắm! Biết ngay là đồ nịnh hót..."

Tân Phương Dương và Khâu Vân Thượng hùng hùng hổ hổ rời đi, làm cho phong thái của người thầy giáo không còn sót lại chút gì, lại càng lộ rõ chính khí hào hùng.

Vị cao thủ của cục Tinh Thuẫn này ho một tiếng, thầm nghĩ: “Chuyện của cục trưởng, ta nào dám nói, ngươi dám nói hẳn không có gia giáo, ta có dám không? Cùng lắm cũng chỉ lầm bẩm trong bụng một hai câu...”

“Tiếp tục tìm!"

“Nhất định phải tìm ra mấy tên hung thủ đó!”

...

Mà một bên khác.

Phương Nhất Nặc lén lút lẻn vào khu vực bí mật.

“Bái kiến sứ giả đại nhân.”

Phía trước, sứ giả khắp người mặc đồ đen nhìn Phương Nhất Nặc với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

“Người của Tham Lang tông các ngươi, đúng thật là có cá tính, đã đến lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu đến gặp ta rồi?"

Phương Nhất Nặc mặt đầy oan uổng, nói: “Sứ giả đại nhân, ngươi cũng phải nói lý lẽ một chút chứ, bọn ta từ bản bộ Vu Minh mấy chục vạn dặm bên đó lặn lội đường xa đến đấy, đoạn đường này không có công lao cũng còn có khổ lao chứ, cũng khiến bọn ta mệt mỏi mà..."

“Ngươi bớt nói mấy lời thừa thãi đấy đi!”

Sứ giả nói: “Lần này Tham Lang đến tổng cộng bao nhiêu người?"

“Ba người”

“Tu vi sức chiến đấu gì?"

“Một người Hoá Vân, một người Anh Biến, một người Đan Nguyên!”

Sứ giả trầm tư.

“Cái người bản địa kia... Các ngươi đã liên lạc được chưa?”

“Có liên lạc được một chút rồi, nhưng sao bây giờ Tình hình Thành Phượng Hoàng lại hỗn loạn như vậy?”

“Chuyện này không cần ngươi bận tâm."

“Nếu Tham Lang các ngươi đã đến, coi như bù đủ cho khâu yếu nhất của bên ta, động thái tiếp theo của sát trận Sát Phá Lang, có thể đã bắt đầu tiến hành rồi."

"Sứ giả đại nhân, mạo muội khỏi khi nào thì bắt đầu hành động, bọn ta cũng dễ mà chuẩn bị sớm, để tránh đến lúc nước đến chân mới nhảy, lại mắc sai lầm”

"Cái này còn phải xem tình hình của Phượng mạch."

"Cái này..."

Đúng lúc này, bên ngoài một tiếng vang long trời lở đất tầm rầm vang lên, khoảnh khắc ấy toà tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị hoàn toàn sụp đổ!

Lúc này, hai người đang ở trong mật thất càng có thể cảm nhận được mặt đất đang không ngừng lắc lư dữ dội.

Sứ giả ngoảnh lại, nhìn cảnh tượng giống như địa ngục bên ngoài, còn có dòng nước cao ngút trời kia, trong mắt xuất hiện một tầng mây mù.

Phương Nhất Nặc có chút hả hê, nói: “Ha ha, tập. đoàn Mộng Thị xong đời rồi! Đáng đời! Ai bảo các ngươi kiếm tiền kiểu đó!"

Phương Nhất Nặc thù giàu một cách rất rõ ràng.

Sứ giả thấp giọng xuống, thản nhiên nói: “Phương trưởng lão, ngươi hình như rất vui nhĩ?"

“Mặc kệ có vui hay không, có kịch hay liên quan đến mấy người có tiền gặp đen đủi để xem, luôn là chuyện vui trong lòng”

Sứ giả hừ một tiếng, nói: “Buổi tối nhớ đến, sắp xếp các chỉ tiết hành động tiếp theo một chút”

Phương Nhất Nặc nói: “Ta có thể hỏi sứ giả đại nhân vài vấn đề trước được không?”

Ánh mắt của sứ giả càng ngày càng không được đẹp cho lắm, nói: “Ngươi hỏi đi”

“Xin hỏi sứ giả đại nhân, lăn hành động này bên mình rốt cuộc có bao nhiêu nhân lực? Sau khi hoàn thành xong việc, lợi ích của các tông sẽ chia thành tỉ lệ như thế nào?”

“Trong ba tông thì các ngươi đánh chính; Tả Phụ còn có vài người giúp đỡ, ngươi định làm thế nào?”

“Có bao nhiêu người của hai tông Phá Quân và Thất Sát tham gia chiến dịch lần này? Tu vi thế nào?”

Phương Nhất Nặc không chút buông lỏng: “Còn thực lực tổng hợp của Tả Phụ bên đó thì như thế nào?"

Sứ giả ánh mắt lạnh lùng: "Phương Nhất Nặc, ngươi không cảm thấy ngươi hỏi quá nhiều rồi à?”

Phương Nhất Nặc nói: “Nhiều sao? Ta đâu có thấy nhiều, ta cần phải xác định một chút thực lực của các tông trước khi hành động mà thôi. Vẽ điểm này, sớm muộn gì ta cũng phải biết, bởi vì muốn hành động cùng nhau, mà đến sức chiến đấu của bên mình ra sao cũng không biết hết, thì nói gì đến chung sức phối hợp”

“Ngươi thực sự muốn xác nhận, hay là phân chia lợi ích cuối cùng đây?” Sứ giả lạnh lùng nói

"Đúng vậy."