Dạ Nguyệt đã đi từ lúc nào, chỉ để lại hài tử đang duỗi thẳng người mệt mỏi nằm trên đất, Thượng kỳ hơi ủy khuất, cả ngày nay còn chưa ăn gì thật đói, Dạ Nguyệt lại không quan tâm đến nó, vết thương vừa đau vừa nhức, làm cho khóe mắt của nó cũng đỏ hoe lên.
Đến lúc đứng dậy đã gần đến giờ dậu, Dạ Nguyệt thực sự bỏ rơi nó, không thấy bóng dáng. Nó lết thân thể mệt mỏi, vừa vịn tường vừa lết vào nhà, bụng đã đói đến mức không còn cảm giác, nhưng ngửi được mùi thức ăn lại nhanh chóng réo ầm lên, mặc cho cả người vừa bẩn vừa đau, nhìn nữ tử đang ung dung ngồi dùng bữa, lao ngay đến bàn cơm, ăn đến lang thôn hổ yết!
Dạ Nguyệt buông đũa, lạnh nhạt nói:
– Có lần sau, ngươi cũng không cần phải ăn cơm nữa!
Dứt lời, liền đứng dậy đi mất!
Thượng Kỳ đỏ hoe đôi mắt, vừa đáng thương lại vừa oán hận trừng nữ tử. Thật đáng ghét! Sau này lớn lên nó nhất định phải đánh bại nàng, làm cho nàng phục tùng, để nữ tử này không còn trưng ra vẻ mặt vô cảm đó nữa.
Sau khi ăn uống no nê, khí lực cũng khôi phục rất nhiều, Thượng Kỳ tự giác đi rửa bát, tắm rửa sạch sẽ xong chui vào phòng, vết thương trên người mặc dù chỉ là ngoài da nhưng vẫn đau nhức, trong lúc nó đang hoang mang thì thấy đặt trên bàn ở trong phòng mình có 1 hộp nhỏ, mở ra thì thấy là một lọ bôi vết thương ngoài da, nó sững sờ, là Dạ Nguyệt chuẩn bị cho nó sao? Nữ tử lạnh nhạt kia… kỳ thực cũng tốt lắm…!
Không hiểu sao, giờ khắc này những giọt nước mắt nó kìm hãm cả ngày hôm nay bỗng chốc tuôn trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Hài tử khuôn mặt đáng yêu tinh xảo khóc làm cho người ta hận không thể ôm nó vào lòng mà an ủi, đem nó phủng trong lòng bàn tay. Tiểu hài tử xinh đẹp như vậy, tội tình gì đâu?
Thượng Kỳ hung hăng lau nước mắt, nếu Dạ Nguyệt thấy nó khóc, khẳng định sẽ chán ghét!
Thượng Kỳ không biết, có lẽ từ một khắc kia, có gì trong nó đã thay đổi, nó bắt đầu để ý đến cái nhìn của nữ tử, bắt đầu ỷ lại vào nàng, người đầu tiên nó nghĩ đến khi ủy khuất đã không còn là phụ hoàng của nó nữa.
Đêm tối chính là bức màn hoàn hảo nhất che đi những âm mưu xấu xa dơ bẩn, là thời khắc ẩn nấp tốt nhất, là thứ màu sắc duy nhất có thể phủ lên huyết tinh tanh nồng!
Tại Tử Vong rừng rậm, một mảnh tối đen như mực, lại quanh quẩn hơi thở âm u nguy hiểm của núi rừng, từng đạo bóng đen chớp lóe trong đêm, không dấu vết đi vào sâu bên trong của rừng rậm.
Dạ Nguyệt đứng trên một cành cây cao, nhìn những bóng đen di chuyển, một đám người tự cho mình là cao thủ, muốn chứng minh bản thân, cái giá phải trả, đó chính là sinh mệnh của bản thân mình!
Không dấu vết nhìn về phương nào đó, bóng dáng chớp lóe, biến mất tại phương hướng kia.
– Này, tìm chỗ nghỉ ngơi đi! Cả ngày hôm nay đã suýt chết bao nhiêu lần rồi. Cái rừng rậm này thực mẹ nó quỷ dị nguy hiểm!
Nam tử thô tục lên tiếng, đoàn người của bọn hắn hơn 10 người, giờ đây chỉ còn lại gần một nửa. Lang thang trong cái rừng rậm này hơn 3 ngày mà đồng đội của hắn đã chết mất 6, 7 người. Thật sự là muốn ngay lập tức thoát khỏi cái nơi chết tiệt này!
– Nơi này không có chỗ nào tốt để ẩn nấp. Đi thêm chút nữa đi!
Một giọng nam âm trầm vang lên, những người này chỉ có thể xưng là nhị lưu tam lưu cao thủ trong võ lâm mà thôi, có chút danh tiếng, lại hống hách kiêu ngạo, tự cho bản thân là giỏi thế nên mới tụ tập đi vào Tử Vong rừng rậm.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng dần dần phát hiện có điều không ổn, ở phía trước tựa hồ có rất nhiều động vật đang hướng về phía này, tiếng bước chân từ 4 phương 8 hướng bao vây lấy bọn họ, sau khi phát hiện ra đây là bước chân của loài nào, cả 5 người đồng loạt biến sắc.
– Chết tiệt! Là sói, rất nhiều sói, phải đến hơn trăm con!
Thanh niên trẻ tuổi mặt tái xanh lên tiếng, không thể nào a, tại sao lại đột ngột nhiều sói như vậy, lại chỉ hướng về phía bọn họ chạy đến? cả 5 người đồng loạt hiện lên một suy nghĩ, nam nhân cầm đầu nghiến răng âm trầm:
– Có người phát hiện ra chúng ta, âm thầm giở trò!
– Nhưng là ai lại điên rồ ở trong rừng rậm này mà theo dõi chúng ta chứ?
Vừa dứt lời, ở trong bóng tối đã hiện lên hàng trăm cặp mắt màu lục, tràn đầy sát khí, tiếng gầm gừ của loài sói làm cho sống lưng người ta rét lạnh, cả 5 người đứng tựa lưng vào nhau thành một vòng tròn. Nữ tử duy nhất nhìn những cặp lục quang u ám, bừng bừng lửa giận quát lên:
– Con mẹ nó, để lão nương biết tên súc sinh nào giở trò, nhất định sẽ băm ra làm trăm mảnh nhét cho sói ăn!
Bọn họ không dám trèo lên cây, là bởi vì trên đó còn nhiều côn trùng độc hại hơn, đồng đội của họ chính là bị một lũ kiến lửa ở đâu chui ra gặm cho chỉ còn lại một đống xương, chết trong đau đớn! So với những thứ không thấy được kia, bọn họ thà rằng chiến đấu với sói, ít ra còn nhìn thấy được mục tiêu mà hành động.
Hàng trăm con sói đồng loạt lao lên, sói là loại động vật chiến đấu tập thể, còn rất thù dai, một khi đã xác định mục tiêu, chính là không chết không ngừng!
Kiếm khí dày đặc lưu động trong không khí, máu tươi tanh nồng bốc lên trong không khí, xác sói chất chồng ra dưới đất. Họ càng đánh lại càng nhận ra không ổn, mùi máu tươi tanh nồng rất nhanh sẽ thu hút những động vật nguy hiểm khác đến. Trên người bọn họ lại có hàng chục vết thương lớn nhỏ đang chảy máu, dù đi đâu cũng tỏa ra mùi huyết tinh. Rốt cuộc là ai hiểm độc như vậy, dồn bọn họ vào chỗ chết?!
5 người chém gϊếŧ đến đỏ hoe cả mắt, đã sắp không phân biệt được đâu là máu sói đâu là máu của mình, một con sói trốn ở sau lùm cây, không tiếng động lao lên tấn công về phía nữ nhân ở trong đám người, nàng ta đang đối phó với 3 con sói khác, căn bản không kịp phòng bị, chỉ nghe một tiếng hét thảm, nữ nhân đã bị con sói to lớn kia cắn đứt yết hầu, 4 người kia đồng loạt quay đầu lại, thấy con sói kia đang cắn cổ tha xác của nữ nhân chạy đi. Bọn họ chỉ lờ mờ nhìn thấy cổ của nữ nhân kia sắp đứt lìa, đầu lủng lẳng di chuyển theo sự sóc nảy của mặt đất, ánh mắt kia có bao nhiêu phẫn uất, bao nhiêu đau đớn hoảng sợ, làm cho lòng người lạnh lẽo!
Thanh niên nhỏ tuổi nhất trong đoàn nhìn hình ảnh huyết tinh này mặt cũng tái xanh lại, cho dù nhìn qua rất nhiều máu tươi, lại vẫn như cũ không ức chế được buồn nôn cùng sợ hãi. Đối mặt với tử vong, có ai không sợ đâu?!
– Là các người, các người chả phải đã nói có bản đồ sao, không có gì nguy hiểm sao, tại sao lại ra tình cảnh thế này? Ta không muốn chết, không muốn…
Thanh niên phẫn nộ gào lên, chỉ là chưa kịp nói xong, bầy sói phía sau đã nháy mắt xông đến xé nát thanh niên. Từng mảng thân thể bị xé thành nhiều mảnh, nội tạng còn bị rơi ra ngoài, bị một con sói gần đó điên cuồng lôi ra, sau đó ăn mất!
Từng người một thân thể bắt đầu run rẩy, nhưng họ không có thời gian để đau buồn, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.
Dạ Nguyệt đứng ở trên cao nhìn xuống, phượng mâu không bị băng vải quấn lại lạnh nhạt chứng kiến tất cả. Trong đêm tối, đôi tử mâu kia xinh đẹp tuyệt luân, thứ ánh sáng màu tím lưu chuyển trong đôi con ngươi ấy tựa như hoa anh túc, câu hồn đoạt phách, nguy hiểm chí mạng!
Sau khi xác định không còn người nào sống sót, nữ tử cũng không tiếng động rời đi!