Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khuyết Ấn - Dương Bình Nhi 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 12: Lời dẫn đầu (Hạ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồi hoa Bách Mộc Thảo

Khi Bảo Bình có cảm giác nhận thức là lúc cơn mưa lạnh buốt ập tới. Cô không thấy tiếng cử động của Dương Dương, chỉ nghe tiếng mưa rơi xối xả quanh mình. Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã nho nhỏ quen thuộc, rồi những giọng nói đó vang lên đánh thức đôi mắt Bảo Bình bật mở.

"Anh bị sao thế Dương Dương, sao anh lại gục xuống vậy?" Giọng nói nhỏ đầy lo lắng.

"Anh ta cứu cô gái kia nên kiệt sức rồi." Giọng méo mó cất lên.

"Phải làm sao bây giờ?"

"Mau... che... cho... cô ấy, đừng để... cô ấy bị lạnh." Dương Dương thều thào.

"Anh còn sức để lo cho cô ta sao, nhìn anh kìa."

"Tôi... không... sao, chỉ... mệt... quá thôi. Tiểu Lâm, che mưa đi. Nhờ cậu đấy!"

"Hừ, anh toàn làm khó tôi." Giọng méo mó than nhẹ.

Bảo Bình nhận ra giọng nói méo mó này. Giờ cô mới hiểu sao giọng nói đó cứ lẫn âm thanh xào xạc, hóa ra đó là một cái cây. Dương Dương gọi nó là Tiểu Lâm, nó đang cố vặn mình vươn ra để che làn nước lạnh lùng chảy xuống. Đôi mắt Bảo Bình không tin vào những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình. Cô nhoài người nhìn sang người ngồi gục ở gần cạnh, anh ta đang thở dốc vì mệt mỏi, mí mắt anh khẽ lim dim. Người thanh niên này gương mặt rất thanh tú, đường nét hài hòa dễ chịu, dáng cao người mảnh khảnh, đặc biệt mái tóc anh ta màu ánh kim. Thần thái của anh ta gợi cho cô một cảm giác rất đáng tin.

Bảo Bình cứ để im cho Dương Dương nghỉ, anh ta chưa biết cô đã tỉnh lại. Lúc này Bảo Bình muốn ngồi dậy cũng khó, cơ thể đã im lìm cả năm trời không hoạt động rồi, cô đành cứ nằm yên đấy, khẽ nhìn cái cây ma quái đang gồng mình cuộn từng cành thành một khối lớn tựa như chiếc ghế bành êm ái cho Dương Dương nghỉ. Tán lá của nó đan vào nhau thành tấm lưới kín đáo không để lọt một giọt nước nào xuống.

Nhìn kĩ Bảo Bình mới phát hiện nơi đây hoàn toàn khuất ánh nắng, quang cảnh này giống như đang ở trong một khu rừng già lâu năm, bên cạnh lại có khe suối nhỏ. Mất một lúc xem xét mới thấy đây không phải rừng, mà là một quả đồi hoa. Nơi này mọc thứ hoa rất lạ lùng, hoa kết thành từng chùm to, buông lơi xum xuê khắp nơi, kín đến nỗi chắc chắn không tia nắng nào có thể lọt qua được. Sự thật vô cùng buồn cười là Bảo Bình rất sợ ánh nắng, đối với cô nó như kẻ gϊếŧ người man rợ vậy.

Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy, cây cối thì biết nói chuyện, lại còn biết cử động, vậy mà lần trước nó dám để mặc cô dưới mưa, Bảo Bình thầm chửi rủa trong lòng. Nhưng giờ cô có thắc mắc gì cũng không được, chờ người tên Dương Dương kia tỉnh cô sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện. Cô biết chắc rằng, khi cứu chàng thanh niên đó thì mình bị xe đâm rất mạnh, rồi bị hất văng đến một nơi xa lạ, mà nơi này lại khiến cô mất hết sức mạnh vốn có. Phải rồi, lúc bay lên cô có cảm giác cơ thể mình như bị hút vào một lỗ hổng không gian...

Mọi chuyện lúc đó xảy ra nhanh và bất ngờ quá, Bảo Bình vẫn không nghĩ thông được.

Bảo Bình nhìn lại bộ dạng mình, khắp người toàn bùn đất bao phủ, tóc đã biến thành thứ màu kinh khủng, bết dính như bó chổi ngâm nước, quần áo không đến nỗi tả tơi nhưng bùn đất cũng phủ lấp hết thành tảng bám chặt vào da thịt. Mấy tên dối trá kia thấy cô đẹp ở chỗ nào chứ. Bảo Bình không khỏi thầm than trách, chính cô còn thấy bản thân mình rất kinh khủng.

Bảo Bình rướn người nhẹ nhàng lăn, quả thực lúc này cô chỉ có thể lăn, nhưng cô thấy cơ bắp đã tốt lên rất nhiều. Cô muốn lăn tới chỗ vũng nước phía kia để rửa bớt lớp bùn đất đang bám chặt trên người mình. Nước mưa lúc này thật tiện lợi, nó giúp cô sạch sẽ hơn, và cử động bớt nặng nề hơn. Giờ thì cô đã biết tại sao mình không thể cử động, lớp bùn quá dày đã dính chặt cô vào đất tựa như bức tượng điêu khắc dở.

Lúc này Bảo Bình biết không ai để ý tới mình nữa rồi, Dương Dương thì đã an giấc, cái cây cũng gục vào người Dương Dương im lìm nên cô cứ yên trí lăn lộn trong làn nước. Nước ở đây cũng không khác nước ở thế giới cô là mấy, nhưng cảm giác có vị ngọt hơn khi rơi vào miệng. Khi thấy bộ dạng mình đã khá hơn, cô mới len lén trở lại chỗ cũ, lặng lẽ ngồi nhìn Dương Dương chờ đợi. Việc đầu tiên cần hỏi khi anh ta tỉnh dậy đó là, đây là nơi nào. Việc thứ hai, bất luận anh ta trả lời ra sao cô cũng sẽ đi theo anh ta.

Mưa đã tạnh từ lâu, trời dần hửng sáng. Ánh nắng chiếu xuống rơi nhẹ lên toàn thân Dương Dương khiến anh ta sáng bừng đến ma mị. Lúc này Bảo Bình chắc chắn đã chọn vị trí thật tốt để tránh ánh nắng. Một tia nắng thôi cũng không thể chạm được vào cô. Nhìn vị trí Dương Dương nằm ngủ cô không khỏi thán phục. Cái cây ma quái này đã vặn mình rất khéo, để ánh nắng như nàng tiên lướt nhẹ nhàng ôm ấp lấy Dương Dương. Có lẽ ban ngày cái cây không di chuyển, bởi mắt Bảo Bình thấy nó y hệt những cái cây bình thường, không giống yêu tinh cây.

Bảo Bình tưởng đã biết nhiều thứ kỳ lạ trên thế gian nhưng nơi đây hoàn toàn khác biệt với những gì cô đã thấy. Từ sinh vật, quang cảnh, đến anh chàng tên Dương Dương đang... phát sáng đầy ma mị trước mắt cô. Cô chợt nhớ tới câu chuyện "Alice lạc vào xứ sở thần tiên" thật giống với hoàn cảnh của mình. Nhưng bất luận đây có là chốn thần tiên nào thì cảnh tượng trước mắt cô thực yên bình, thực đẹp.

Đôi mắt vốn vô hồn của Bảo Bình dường như đang sống từng khoảnh khắc, không nỡ rời khỏi cảnh tượng trước mắt, quên cả sự chờ đợi và trăm ngàn thắc mắc trong lòng.

Đột nhiên có tiếng động lớn đang lao nhanh về phía này khiến Bảo Bình giật mình. Không chỉ âm thanh đáng sợ mà mặt đất cũng đang rung lên ầm ầm theo nhịp di chuyển của thứ gì đó vô cùng nặng nề tiến lại càng ngày càng gần. Phút chốc từ tán cây một bóng đen cao lớn nhào tới rất nhanh bổ xuống chỗ Dương Dương cùng tiếng gầm hung tợn. Bảo Bình bật dậy định chạy qua kéo Dương Dương tránh ra thì đã không thấy anh ta đâu, anh ta đã biến mất khỏi chỗ đó từ lúc nào. Chắc chắn chỉ vài giây trước anh ta vẫn còn ngồi tựa gốc cây ngủ ngon lành, không thể chỉ trong tích tắc lại biến mất như chưa hề ở chỗ đó. Bảo Bình giật mình nhìn bóng đen mãnh thú không rõ là con gấu to hay con khủng long nữa đang mất đà bổ phập xuống chỗ trống. Không thấy con mồi đâu nó tức giận gầm rú lên, rồi rất nhanh nó nhìn sang phía Bảo Bình, xong rồi, trong tích tắc nó chuyển hướng nhào sang phía cô.

Bảo Bình tuy có chút run nhưng không đợi cô phải chạy, cô chưa kịp chuyển mình đã thấy ngay sau phía trên con mãnh thú là bóng Dương Dương đang phi lên cao hơn cả đỉnh đầu mãnh thú. Anh vung cây kiếm sáng loáng lên bổ xuống cùng lúc với nó. Bảo Bình chỉ biết đứng im nhìn, cô kinh ngạc không hiểu vì sao Dương Dương lại bỗng chốc dũng mãnh đến vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh hiền hòa cô đã ngắm nhìn cả đêm hôm qua. Kết cục sau cú ra tay bất ngờ ấy thì con mãnh thú khổng lồ này không nhanh bằng Dương Dương, nó đã trúng đòn chí mạng trước khi kịp bổ xuống Bảo Bình. Nó chỉ kịp ré lên một tiếng rồi đổ rầm xuống đất ngay trước mắt Bảo Bình, cưỡi lên đầu nó là Dương Dương, anh ta hạ cánh mà nhìn Bảo Bình chằm chằm. Vẻ mặt này rõ ràng là anh ta đang rất kinh ngạc, vì bộ dạng của cô lúc này hay vì điều gì. Bảo Bình không hề cử động vẫn lặng thinh chờ đợi.

Mất một lúc nhìn chòng chọc Dương Dương mới bật được lời muốn nói: "Cô... không hề chớp mắt, cô không sợ sao?"

Chờ bao lâu hóa ra anh chỉ hỏi được câu này, điều này có gì lạ lùng lắm à.

"Tôi thấy nhiều thứ còn kinh khủng hơn. Chẳng phải anh còn nguy hiểm hơn con mãnh thú đó sao." Bảo Bình thờ ơ nói, đây đúng là bản tính của cô.

Ngạc nhiên hơn là câu thứ hai anh ta hỏi: "Cô là người tộc Tiên à?"

"Không!" Bảo Bình bình thản trả lời, nhưng cũng không hỏi lại tại sao anh nghĩ vậy, cô không quan tâm bọn người tộc Tiên gì gì đó.

"Cô nói không thì là không, nhưng tóc cô có màu ánh kim mà, chỉ tộc Tiên mới có màu tóc này." Dò xét thêm một lúc Dương Dương ngước nhìn Bảo Bình nói tiếp: "Tộc Tiên cũng không thể có bộ dáng như này, lẽ nào cô là con lai?"

Bảo Bình lộ rõ vẻ bất mãn, vốn cô mới là người hỏi, nhưng giờ lại bị chất vấn, như anh ta nói tộc Tiên tóc ánh kim thì chẳng phải tóc anh ta cũng vậy sao. Anh ta có lẽ là người tộc Tiên gì gì đó, cô biết phải giải thích với anh ta về mình như nào bây giờ.

Bảo Bình không có sự lựa chọn nào, cô đang ở một nơi mà cô không biết là đâu, lại bị trọng thương, rồi được anh ta cứu, anh ta cũng không làm hại cô, cô còn chờ đợi điều gì mà không nói cho anh ta biết. Lòng cô từ khi tỉnh lại vốn đã xác định có như nào cũng nghe theo anh ta.

Thấy Bảo Bình im lặng hồi lâu, nét mặt có vẻ tranh đấu, Dương Dương tiến đến gần vỗ vai cô an ủi: "Cô chưa khỏe, xương cốt cũng chưa liền hẳn, bỏ qua cô là ai đi, cô gặp đại nạn khủng khϊếp như vậy thì còn đầu óc đâu mà nghĩ nữa, tôi cũng không nỡ bỏ mặc cô ở nơi này, đưa cô tới Nam Thành đã. Nếu tôi bỏ cô lại đây, người trong thiên hạ biết được sẽ nói tộc Tiên tôi quá đáng..."

Bảo Bình ngẩn người không nghĩ Dương Dương lại nói những lời như này. Anh ta thật kỳ lạ, cứ tự nhiên hỏi rồi lại đưa ra nhiều lý lẽ như vậy để trả lời. Lại còn tự quyết định mọi chuyện, anh đã hỏi ý cô đâu, cô còn chưa nói là sẽ đi theo anh cơ mà, sao anh lại độc đoán như thế chứ.

Còn chưa kịp hỏi Nam Thành là nơi nào thì Dương Dương đã bế Bảo Bình phóng lên không trung rồi lướt đi trong gió. Tưởng là bay nhưng không phải . Dương Dương đang thực hiện những cú nhảy cóc bước xa. Bảo Bình liền ngó nghiêng xem chân Dương Dương liệu có phương tiện huyền bí nào không thì không thấy gì cả. Thật bất ngờ, con người ở đây lại có sức mạnh thần thánh đến mức này sao.

Bảo Bình ngỡ ngàng nhìn cảnh vật xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt trong lòng không khỏi hồ hởi. Lúc này cô mới nhìn được hết đồi hoa xinh đẹp tỏa thứ ánh sáng xanh tím huyền ảo trong tầm mắt.

Cả một vùng trời sáng rực một màu xanh tím khiến Bảo Bình không khỏi ngẩn ngơ: "Anh nói xem đây là nơi nào vậy?"

"Đây là đồi hoa Bách Mộc Thảo, hãy nhớ kỹ nhé." Dương Dương mỉm cười.

"Bách Mộc Thảo, cái tên thật lạ lùng, nhưng cũng thật đẹp đến kỳ ảo. Không ngờ trên dương thế vẫn còn tồn tại nơi thần tiên như này."

"Nơi này rất đẹp phải không, mà cô tên gì vậy?" Dương Dương khẽ hỏi.

"Bảo Bình." Bảo Bình chỏng lỏn đáp. Nhiều lúc nghĩ lại cô thực ghét thái độ không phải này của mình.

"Bảo Bình? Ồ, cái tên rất lạ đấy! Tôi sẽ nhớ cái tên này." Dương Dương hào hứng.

Bảo Bình túm chặt lấy áo Dương Dương, nghĩ cảm giác tự do này mà nhớ quá, cả năm trời chỉ chết dí một chỗ thực khiến cô ngột ngạt. Bảo Bình hít hà hương vị cuộc sống tràn ngập khắp nơi. Cô cứ tưởng phải làm người thực vật mãi mãi chứ. Hơi thở sự sống này Bảo Bình vốn đã nhẫn tâm chối bỏ thì giờ lại khiến cô có chút động lòng.

Dương Dương thấy vậy lại tưởng Bảo Bình sợ, anh khẽ mỉm cười rồi giảm tốc độ, ôm cô vững hơn. Từ đây mọi chuyện xảy ra với họ mới thực sự bắt đầu. Hai người xa lạ có duyên gặp gỡ sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều kỳ lạ. Bảo Bình không hề biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho tấn bi kịch sau này. Mọi chuyện xảy ra tiếp theo là âm mưu lớn sẽ được cô khám phá và tự kể lại chặng đường gian nan đó.

*LND*
« Chương TrướcChương Tiếp »