Chương 3: Ngựa mất móng trước
Edit: Cây Nấm Nhỏ ______________________________ Chương 3: Ngựa mất móng trước (Ý chỉ việc những tính toán trước đó sai lầm dẫn đến thất bại) Không khí yên ắng xem kịch đã biến thành sôi động xem kịch, một khúc
vừa dứt, bình yên của hồ Tinh Nguyện nháy mắt bị phá vỡ.
Bởi hai chữ 'Tĩnh Thủy' mà nàng kia vừa thốt ra đã lọt vào tai Sở Yến, hắn nhanh chóng vận công trở thành máy tàu nhân tạo đẩy con thuyền nhỏ phóng tới chỗ Liễu Tĩnh Thủy.
Hắn không biết cái gì là "Tĩnh Thủy chiếu đại thiên", còn tưởng nàng kia kêu tên Liễu Tĩnh Thủy, vậy mà chó ngáp phải ruồi.
Thực ra động tĩnh cũng không lớn lắm, chỉ là ở trong một không gian yên ắng như thế, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng được phóng đại lên gấp mấy lần, cực kỳ chói tai.
"Mục Ni, đứng cho vững." Sở Yến còn sợ chậm, lại đẩy thêm nội lực, con thuyền nhỏ như được gắn động cơ, lao nhanh trên mặt nước, mặt hồ tĩnh lặng nhấc lên từng đợt sóng, vạn vật yên ắng bị phá vỡ.
Mục Ni ở trên thuyền sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lập tức trụ vững.
Một chiếc thuyền trôi lững lờ trên mặt hồ bỗng như cá vượt đại dương phi như mũi tên tới, Liễu Tĩnh Thủy bị động tĩnh bên kia làm chú ý.
Y thấy hai bóng đỏ ở trên thuyền lao tới, chớp mắt đã gần kề mình, người thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm dùng nội lực khống chế thuyền nhỏ, trong mắt không giấu được sự cuồng nhiệt và hưng phấn.
Chẳng lẽ tìm mình?
Khung cảnh trắng xóa bỗng một vệt đỏ xen vào, giống như lửa lớn, đốt cháy cả rừng tuyết.
"Ngươi là Liễu Tĩnh Thủy?" Thiếu niên đồ đỏ trên thuyền cười như nắng mai.
Liễu Tĩnh Thủy là tam công tử của Liễu gia tại Lam Khê, đại sư huynh học viên Ẩn Sơn, hắn không tôn trọng gọi một tiếng 'Liễu công tử' hoặc 'Liễu tiên sinh' mà còn dám gọi cả họ lẫn tên y.
Đổi lại là người đọc sách khác, chắc chắn ấn tượng không tốt, còn ghim trong lòng.
Học viện Ẩn Sơn mặc dù là nơi học hành nhưng cũng là môn phái võ lâm, cách đối nhân xử thế cũng phóng khoáng hơn thường, không quá coi trọng mấy cái nhỏ nhặt này, Liễu Tĩnh Thủy không giận, cũng chả thèm để bụng.
Huống chi... bộ dạng người này, có lẽ là người ngoài nước.
Cô gái mặc đồ vàng nhìn Sở Yến cười cười, nghiêng đầu nói với Liễu Tĩnh Thủy: "Tĩnh Thủy, người hâm mộ của huynh hả... Thanh danh Liễu Tam công tử đã bay xa tới tận Tây Vực rồi sao?"
Nghe nàng kia nói vậy, có lẽ mình tìm đúng người rồi.
Sở Yến kích động, không giảm lực, tiếp tục tiến lên, mở miệng: "Hoán Hỏa cung Sở Yến đến hạ chiến thư."
Liễu Tĩnh Thủy nghe vậy hơi nhíu mày, y tới đây là để du ngoại, bây giờ lại bị quấy rầy.
Người tới còn muốn đánh nhau với mình, không phải phá rối còn gì.
Hoán Hỏa cung Sở Yến...
Cái tên này gần đây nổi như cồn ở võ lâm Trung Nguyên, mấy tháng trước không ngừng khiêu chiến các võ lâm cao thủ, từng người từng người đều bị đánh bại, tới bây giờ người này cũng chưa từng thua trận nào, dấy lên danh tiếng của Hoán Hỏa cung Tây Vực, làm võ lâm Trung Nguyên cực kỳ đau đầu, hắn lại không ngừng tay, bây giờ chẳng mấy ai dám ứng chiến.
Chỉ là không nghĩ tới... người đánh bại các đại võ lâm cao thủ... lại là một thiếu niên như vậy?
Liễu Tĩnh Thủy trầm ngâm, mấy hôm nay nghe nói Sở Yến điểm mặt chỉ tên mình khiêu chiến, xem ra lời đồn không sai.
Y là thế hệ tuổi trẻ của võ lâm, tài năng hơn người, tất nhiên phải ứng chiến, không thể để đối phương coi thường.
Lấy võ công và tu vi của bản thân, y tự tin có thể thắng Sở Yến.
Sở Yến thấy Liễu Tĩnh Thủy càng ngày càng gần, hắn dừng lại cách y khoảng trăm thước, bốn người ở hai thuyền mắt đối mắt.
Sở Yến vì dừng lại quá gấp có chút đứng không vững, hắn không nghĩ tới việc này nên không kịp đề phòng, người lảo đảo một cái, thân thể cũng nghiêng về phía trước.
"Thiếu cung chủ!" Mục Ni thấy hắn có xu hướng muốn ngã, bước lên phía trước giữ chặt hắn.
Lần này thuyền trực tiếp chổng ngược.
Hai người đứng ở hai nơi còn có thể đảm bảo cân bằng, hiện tại hai tên đều đứng ở một chỗ, cái thuyền không có trọng lượng đỡ lại, làm sao chịu nổi.
"Ngu hả, đừng qua đây." Sở Yến sợ hãi.
"Bùm bùm" Liên tiếp hai tiếng, Sở Yến kích động quên hết võ công, hắn và Mục Ni trước sau cùng ngã vào hồ.
Liễu Tĩnh Thủy và nàng kia hơi giật mình, biến cố xảy ra quá nhanh.
Mới vừa rồi còn mở miệng khiêu chiến, giờ kẻ địch lại rơi vào nước, bọn họ cũng không biết nên giải quyết ra sao.
Sở Yến không ngờ tới sự tình còn có thể biến hóa thành như vậy, cả người sợ tới mức không thể khống chế được tay chân.
Hắn lớn lên ở Tây Vực toàn sa mạc, không biết bơi, chỉ dựa vào bản năng sống mà quạt liên tục.
Trời đông giá rét, nước hồ lạnh băng xâm nhập vào xương tủy, thân thể hắn không ngừng run rẩy, tay chân lại càng khó điều khiển.
Nước xộc vào mũi, miệng không ngừng uống nước, hắn kinh hoàng, tay chân chới với, muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng xung quanh ngoài nước thì cũng chỉ có nước, vốn không nắm được gì cả.
Cả người mất khống chế, bốn phương tám hướng đều có nước lạnh xông tới khiến hắn vô cùng khó chịu, hơi thở trở nên tắc nghẽn.
Khiêu chiến cao thủ võ lâm Trung Nguyên chưa từng bại trận, không lẽ lại phải chết đuối ở trong nước?
Câu chuyện cười này cũng thiếu muối quá rồi...
Ý thức hắn dần mơ hồ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nước động, một bóng trắng bơi tới chỗ mình.
Sau đó trên giang hồ có lời đồn, Liễu Tĩnh Thủy dạo thuyền tại hồ Tinh Nguyệt, gặp cao thủ ngoài nước đến khiêu chiến, từ cách không đả bại kẻ địch, chân cũng không động.
Sự thật chính là, cái gì y cũng chưa làm, tự kẻ địch đã ngã vào hồ suýt chết đuối, y chỉ cứu người lên thôi.
Lúc Sở Yến tỉnh lại, bản thân đã không còn trong hồ.
Sở Yến nằm trên giường, mắt mở không nổi, nếu là tiết trời khác hắn có lẽ sẽ không hôn mê lâu như vậy, nhưng mùa đông buốt giá, nước lạnh đông hắn thành cục đá, huống chi hắn còn không biết bơi.
Tỉnh lại một lúc, cả người hắn nóng như lửa, miệng khô lưỡi đắng, Sở Yến rên lên một tiếng.
Sau đó hắn nghe thấy giọng nữ: "Ta đã châm cứu cho hắn rồi, hẳn là sắp tỉnh."
Giọng này hắn biết, là cô gái áo vàng. Biết y thuật, đi cùng Liễu Tĩnh Thủy... là Giang Phù Nguyệt?
Giọng nam trầm đáp: "Ừ, ta đi xem tên còn lại."
Giọng này là Liễu Tĩnh Thủy, y nói người khác... là Mục Ni hả? Tên kia cũng không biết bơi... Mình cũng bị cứu, gã không sao chứ?
Giọng nữ: "Bên kia có Tiểu Ngọc rồi, huynh uống thuốc đi, đã có hàn độc, lại còn ngâm nước lạnh... Không khéo lại phát độc..."
"Có các ngươi ở đây, còn sợ gì." Giọng nam không đợi nàng nói xong liền chen ngang.
Giọng nàng kia bỗng nhiều hơn vài phần áy náy: "Ta quên mất nơi này còn có người ngoài..."
Giọng nam thì mềm mỏng hơn vài phần, an ủi: "Không sao."
Một tiếng động nhỏ vang lên, có người đứng dậy, giọng nữ lại nói: "Ta đi xem thuốc của huynh sao rồi."
Cửa bị đẩy ra, rồi đóng lại.
Sở Yến nằm yên một lát, chậm rãi mở mắt.
Hắn quay đầu, thấy Liễu Tĩnh Thủy ngồi cạnh bàn trong phòng, nhẹ nhàng thưởng trà, phát hiện hắn động liền nhìn qua.
Cổ họng Sở Yến giật giật, thấy trên người ngày càng nóng, muốn uống nước cho thông cổ, vừa mở miệng âm thanh lại khàn tới đáng sợ, cũng không phát ra được chữ nào.
Liễu Tĩnh Thủy như biết hắn muốn gì, đặt chén trà trong tay xuống, lấy một chén trà khác rót nước vào, đem tới bên giường.
Sở Yến cầm cái chén Liễu Tĩnh Thủy đưa, một hơi uống cạn, thở hổn hển mấy hơi mới ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng.
Lúc ở hồ, khoảng cách khá xa, hắn không nhìn rõ dung mạo của Liễu Tĩnh Thủy, giờ phút này trong một căn phòng, mới phát hiện Liễu Tam công tử quả nhiên đẹp trai dễ sợ.
So với ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ của Sở Yến thì hoàn toàn khác biệt.
Người này mày kiếm mắt sáng, lúc không cười nhìn rất nghiêm khắc, toàn bộ gương mặt ẩn chứa một loại oai hùng khó nói. Cả người có loại khí thế dọa người rất mạnh mẽ, không giận mà vẫn uy nghiêm.
Mà trên người y lại có khí chất dịu dàng nho nhã bao quanh, che bớt khí thế của y lại, giống như vỏ ngoài của bảo đao, thu lại vài phần góc nhọn.
Khí thế bá vương và phong cách quân tử... vậy mà có thể dung hợp trên người nam nhân này.
"Sở Yến..." Liễu Tĩnh Thủy nhìn Sở Yến, hắn cảm thấy có một loại áp bức vô hình "Lời vừa rồi của nàng, ngươi nghe rồi?"
Biểu cảm trên gương mặt Liễu Tĩnh Thủy vô cùng bình tĩnh nhưng Sở Yến phát hiện trong mắt y có một tia sát khí chợt lóe.
Lời nói của Giang Phù Nguyệt...: "Hàn độc?"
Mấy người cao thủ võ lâm, hình như không dễ tha thứ cho người biết nhược điểm của mình thì phải...
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
"Ừ... Có nghe." Sở Yến giả bộ ngoan ngoãn, gật gật đầu, cố tình nói chuyện có chút giọng Tây Vực "Nhưng mà trong tiếng Hán nghĩa là gì... có gì liên quan tới ta à?"
Sắc mặt Liễu Tĩnh Thủy liền dịu đi, liếc mắt đánh giá hắn, thản nhiên nói: "Không có gì."
Sở Yến cảm thấy cảm giác áp bức biến mất, một cửa này xem như qua...
Không đúng, tại sao mình phải sợ y?
Mình chỉ rơi xuống nước thôi mà, cũng không trọng thương, cũng không mất nội lực, cũng không phải đánh không lại! Mình tới đánh nhau mà!
Lòng hắn như tơ vò, ảo não không thôi.
Người bên cạnh quan sát, gương mặt Sở Yến giờ tái nhợt, thân thể vì sốt mà hai má đỏ lừ như có một tầng phấn hồng, mày nhíu lại, mắt ướt chớp chớp, nhìn có vẻ cực kỳ yếu đuối đáng thương.
Bộ dạng hắn thiên về mềm mại nhu hòa, dễ khiến người khác trìu mến, vẻ mặt này khiến ai thấy cũng mềm lòng.
Người rơi trong nước, đồ hiển nhiên cũng ướt. Liễu Tĩnh Thủy cứu hắn, không có khả năng cho hắn mặc đồ ướt, mà đồ hắn ở trên xe, Liễu Tĩnh Thủy cũng chả rảnh đi tìm giùm.
Trên người hắn lúc này là bộ đồ trắng y như Liễu Tĩnh Thủy, không có bộ đồ đỏ chét và đám trang sức làm nền, một thân đồ trắng càng làm hắn có vẻ tiều tụy vô hại.
Ngay cả đốm lửa giữa trán cũng có vẻ ảm đạm.
Liễu Tĩnh Thủy nhìn biểu cảm của hắn, tưởng hắn khó chịu trong người, đưa tay sờ trán, da thịt vừa chạm liền rời đi.
Nhiệt độ cơ thể có chút cao: "Ngươi sốt hơi cao, đợi nhiệt độ giảm xuống ta đưa ngươi về. Bây giờ ngủ một chút cho khỏe đi."
Sau đó không đợi Sở Yến trả lời, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, để lại không gian cho Sở Yến nghỉ ngơi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương