Chương 50

Mấy ngày trước anh đều ở nhà Chu, cụ bà ngày nào cũng khóc với anh, cụ ông biết tính anh, nhất định sẽ không cứng rắn được mấy ngày.

Trầm Thiên Ảnh gọi điện cho Lộ Tiểu Vũ, nói muốn đến xem cậu phản biện, bị cụ bà nghe được. Ông cụ Chu sống chết không cho anh đi, sáng Trầm Thiên Ảnh ra cửa, thấy ông đang chống quải trượng ngồi trong phòng khách.

Trầm Thiên Ảnh hơi kích động, không nói gì muốn đi vòng qua ông bước ra cửa.

Ông cụ đột nhiên nói, “Đứng lại! Hôm nay mày đừng mong ra khỏi nhà!”

Trầm Thiên Ảnh nói. “Con ra ngoài một chuyến, mai sẽ về.”

“Chu Minh Thiêm!” Ông cụ quát, “Nhìn mày bây giờ còn ra cái gì? Công việc không làm người nhà không để ý, bị một thằng nhãi mê hoặc đến quay vòng vòng! Trước kia mày lêu lổng nhưng còn biết chừng mực, giờ tuổi lớn hơn rồi thì sao? Còn muốn chơi trò thật lòng với thằng nhãi kia?”

Trầm Thiên Ảnh cả giận, “Không được nói em trai tôi thế!”

Ông cụ hừ lạnh, “Em trai? Tự dưng tao có thêm một thằng con ở đâu ra? Tao không có phúc khí ấy!”

Trầm Thiên Ảnh nghe được lời này, tỉnh táo lại, nói, “Cậu ấy đương nhiên không phải con trai ông, thực ra tôi cũng không phải con trai ông.”

Ông cụ Chu tức run người, “Tao thấy tim mày bị mỡ lợn bọc kín rồi!”

“Kể từ khi xảy ra tai nạn giao thông.” Trầm Thiên Ảnh chỉ vào ***g ngực mình, “Trong này không còn là con trai ông nữa.”

Cụ bà đúng lúc từ cầu thang bước xuống, thấy ông cụ Chu run người không nói nên lời, vội vàng chạy tới đỡ ông, nghẹn ngào nói, “Lại cãi cọ cái gì? Hai cha con không thể nói chuyện tử tế với nhau được sao? Giờ lại muốn làm gì?”

Trầm Thiên Ảnh kích động cào tóc, châm thuốc, nói, “Xin lỗi.”

Cụ bà tưởng anh bị thuyết phục, vội vã khuyên, “Vậy đừng nói nữa, mau hối lỗi với ba con đi.”

Trầm Thiên Ảnh nói, “Vốn tôi luôn cảm thấy thiếu nợ nhà họ Chu các người, muốn thay con trai hai người tận hiếu, nhưng giờ nghĩ lại, vẫn thấy quá miễn cưỡng.”

Nói xong, Trầm Thiên Ảnh bước ra ngoài.

Ông cụ Chu gõ mạnh quải trượng xuống đất, “Mày đi đi! Mày đi rồi thì đừng về đây nữa! Tao không có thằng con như mày! Sau này mày đừng mong nhận được một đồng một cắc nào của nhà Chu! Tao cho chó ăn cũng không để cho thằng láo toét như mày!”

Trầm Thiên Ảnh vẫn nói câu kia, “Rất xin lỗi.”

Bà Chu gào khóc, một tay đỡ ông Chu một tay kéo anh, “Ông nói gì vậy! Con trai làm sai mình từ từ nói là được, ông đuổi nó làm chi….”

Trầm Thiên Ảnh không nghe nữa, cả người ngoại trừ giấy tờ tùy thân của Chu Minh Thiêm thì không mang theo bất cứ thứ gì khác, xe cũng không lấy, cứ thế rời khỏi nhà Chu.

Cho nên giờ khi ôm Lộ Tiểu Vũ, Trầm Thiên Ảnh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, anh hỏi, “Tiền trong ngân hàng anh gửi trước kia còn nhiều không?”

Lộ Tiểu Vũ đáp, “Nhiều lắm, mình tính mua xe mà cuối cùng không mua.”

“Ừ.” Trầm Thiên Ảnh nói, “Vẫn đủ sống, từ từ tìm việc cũng được, không vội.”

Lộ Tiểu Vũ gật đầu.

Trầm Thiên Ảnh vỗ vỗ cậu, “Em đi mau đi, không phải muốn nghe kết quả phản biện sao?”

Lộ Tiểu Vũ đang định chạy ra ngoại, lại đột nhiên chạy về ôm Trầm Thiên Ảnh, hôn một cái, “Chờ em.”



Không hề bất ngờ, phản biện của cậu nhận được phiếu thông qua của tất cả giám khảo.

Lộ Tiểu Vũ chụp ảnh với thầy chỉ dẫn, nhờ Thư Minh Viễn chụp ảnh cho cậu và Trầm Thiên Ảnh.

Hôm ấy Trầm Thiên Ảnh kiên nhẫn lạ thường, một mực ngồi một góc chờ Lộ Tiểu Vũ, mấy cô gái hỏi cậu, “Anh của anh hả? Đẹp trai nhỉ?”

Lộ Tiểu Vũ cười nói phải.

Các thầy đi trước, mấy người còn lại ở lại dọn dẹp.

Lộ Tiểu Vũ hỏi Đoạn Hà, “Đại sư huynh, em đi trước được không?”

Đoạn Hà đang tắt máy tính, đầu không nâng lên phất tay, “Mau cút đi.”

Lộ Tiểu Vũ vui vẻ nói, “Em cảm ơn.” Cậu chạy ào ra cửa.

Thư Minh Viễn đang dọn hoa quả trên bàn, cầm một quả quýt ném vào đầu cậu.

Lộ Tiểu Vũ che đầu, nhặt quýt lên, “Sư huynh?”

Thư Minh Viễn nói, “Cho em ăn.”

Lộ Tiểu Vũ cười đáp, “Cảm ơn.”

Trầm Thiên Ảnh chờ ở bên ngoài, nắm tay cậu chậm rãi bước ra ngoài, “Vẫn nên đi mua một cái xe thì hơn.”

Lộ Tiểu Vũ không đồng ý, “Còn chưa tìm được việc mà…”

Trầm Thiên Ảnh, “Sợ gì? Chẳng lẽ anh lại để em chết đói?”

Lộ Tiểu Vũ, “…”

Trầm Thiên Ảnh đưa Lộ Tiểu Vũ và A Quyển về nhà.

Trầm Thiên Ảnh muốn chuyển tới thành phố khác, nhưng Lộ Tiểu Vũ lại lo không sống quen, hơn nữa chuyển sang thành phố khác sẽ phải tìm chỗ ở, dù thuê nhà hay mua nhà mới cũng đều rất phiền phức.

Trầm Thiên Ảnh không để ý lắm, thứ duy nhất mà anh lo chính là nhà họ Chu còn chưa từ ý định, tìm Lộ Tiểu Vũ gây rắc rối.

Nhất thời, hai người chưa đưa ra được quyết định.

Trầm Thiên Ảnh nói dù sao Lộ Tiểu Vũ cũng tốt nghiệp rồi, vậy thì đi ra ngoài chơi một chuyến.

Anh hỏi cậu, “Muốn đi đâu chơi?”

Lộ Tiểu Vũ, “Đâu cũng được, chỗ nào không cần chi nhiều tiền ấy.”

Thế nên Trầm Thiên Ảnh tự quyết định, anh mua hai vé bay tới Thành Đô, rồi đi tới Cửu Trại Câu, sau đó có thể đến Vân Nam, ngắm hồ Lô Cô.

Hai người đã thu xếp ổn thỏa, A Quyển cũng đã được gửi đi chăm hộ.

Tới khi chuẩn bị ra sân bay, hai người bị cản lại. Người cản chính là người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mắt đã từng đi theo ông cụ Chu tới tìm Lộ Tiểu Vũ.