Thư Minh Viễn chọn một quán cơm tuy nhỏ nhưng có vẻ rất đông khách, trong quán không chứa hết, phải kê thêm bốn, năm cái bàn ra vỉa hè.
Không biết Trần Thiên Ảnh và Thương Tử Phàm có thích ăn ở đây không, chứ Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ vẫn thường hay đến mấy nơi như vậy, các anh em trong phòng thí nghiệm cũng thích ra những quán này ăn cơm uống bia.
Thư Minh Viễn ngồi xuống, vừa báo món cho bà chủ, vừa lấy nước trà tráng bát đũa.
Lộ Tiểu Vũ ngồi đối diện Thư Minh Viễn, hai bên trái phải là Trần Thiên Ảnh và Thương Tử Phàm.
Bà chủ nhìn thấy Trần Thiên Ảnh, lau tay vào áo rồi xoa đầu anh, “Chà! Con chó lớn ghê!”
Thư Minh Viễn liếc anh một cái, khẽ gõ đũa lên bán, nói, “Cho tôi một suất sườn kho măng đi.” Chó luôn thích gặm xương, chắc con này cũng vậy.
Sau đó hắn nhìn Thương Tử Phàm bên cạnh, “Thương tiên sinh muốn ăn gì?”
Thương Tử Phàm “A?” một tiếng, phảng phất như vừa bình tĩnh lại, “Cái gì cũng được. Còn nữa gọi tôi là Tử Phàm là được rồi, không cần khách sáo vậy đâu.”
Thư Minh Viễn đóng menu đưa cho bà chủ, “Vậy cho chúng tôi thêm một đĩa đậu hoa quế, được rồi, trước cứ vậy đã, không đủ tôi sẽ gọi thêm sau. Đúng rồi…” Hắn bổ sung, “Cho chúng tôi két bia, chúng tôi tự mở.”
Bà chủ cầm menu vui vẻ rời đi.
Đồ ăn đã được mang lên, bia cũng đặt bên chân Thư Minh Viễn, hắn cầm một chai lên, bật nắp rồi đưa cho Lộ Tiểu Vũ, sau đó lại đưa một chai cho Thương Tử Phàm, cuối cùng, Thư Minh Viễn cầm tiếp một chai lên, nhìn Trần Thiên Ảnh, “Có muốn làm một chai không?”
Trần Thiên Ảnh cứng ngắc quay đầu đi, giả bộ nghe không hiểu.
Lộ Tiểu Vũ vội vàng cười cười, “Sư huynh anh đừng đùa, nó sao uống bia được…”
Thực ra Trần Thiên Ảnh cũng hơi hơi muốn uống, lòng ngứa ngáy, trộm dùng móng huých huých Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ lập tức sửa lại, “Thỉnh thoảng vẫn có thể uống một ít…Nhỉ?”
Thư Minh Viễn không chút hoang mang, “Vậy rốt cuộc có uống không?”
Lộ Tiểu Vũ trộm liếc Trần Thiên Ảnh, hạ quyết tâm gật đầu, “Uống.”
Lộ Tiểu Vũ bảo bà chủ mang cốc tới, rót ra cốc rồi cắm ống hút vào cho Trần Thiên Ảnh uống.
Bà chủ kinh ngạc nhìn cún lông vàng cắn ống hút uống bia, cảm thán, “Con chó này thành tinh rồi!” Nói xong, bà chủ lại chụp tay lên đầu Trần Thiên Ảnh.
Trần Thiên Ảnh đợt này đã có kinh nghiệm, né qua một bên tránh thoát, thế là bà chủ chuyển hướng sang Lộ Tiểu Vũ, xoa xoa đầu cậu một phen, “Nhóc này nuôi chó giỏi ghê hén.”
Lộ Tiểu Vũ bị xoa tóc tai rối bù, ngượng ngùng cười.
Trần Thiên Ảnh hút bia rồn rột, tuy không thể há to miệng ngửa đầu uống liền một hơi, song anh vẫn cảm giác được dòng nước mát lạnh thấm vào ruột gan, nhịn không được muốn rung rung lớp lông dài trên người.
Thư Minh Viễn phải lái xe nên không thể uống bia, nâng cốc trà lên cụng ly với Lộ Tiểu Vũ, sau đó chuyển qua Thương Tử Phàm, “Thương tiên sinh, chúng ta lấy trà thay cụng thay bia đi.”
Thương Tử Phàm vội vàng nâng cốc lên, “Anh khách khí quá rồi, cứ gọi tôi là Tử Phàm thôi.”
Thư Minh Viễn không nói gì, nâng cốc trà lên khẽ nhấp một ngụm. Cuối cùng hắn cụng vào cốc trước mặt Trần Thiên Ảnh, cụng xong, Thư Minh Viễn uống một ngụm trà, Trần Thiên Ảnh cũng vô thức hút một ngụm bia, hút xong không hiểu sao cứ thấy sai sai.
Tuy quán ăn sơ sài đơn giản, thế nhưng đồ ăn lại rất ngon.
Lộ Tiểu Vũ ngồi như mẹ đút cơm cho con, vừa ăn vừa không quên gắp đồ ăn đút Trần Thiên Ảnh.
Thương Tử Phàm một mình uống hết chai này tới chai khác, lúc đầu thì lẳng lặng uống, một lúc sau dường như đã say, hô to, “Trần Thiên Ảnh!”
Lộ Tiểu Vũ giật mình, suýt nữa chọc xương vào lỗ mũi Trần Thiên Ảnh, Trần Thiên Ảnh nghiêng đầu đi, hắt xì mấy cái.
Thương Tử Phàm tựa đầu xuống bàn, thấp giọng thì thầm, “Em sai rồi, anh tha thứ cho em đi…Em không nên tới đó, anh nói đúng lắm, vốn dĩ chẳng phải công việc gì cả, bọn họ chỉ muốn đùa bỡn em, nhìn em như thằng ngốc mà thôi…” Anh ta cọ cọ má lên bàn, ánh mắt mông lung nhìn Lộ Tiểu Vũ, “Ô? Cậu là ai? Trần Thiên Ảnh đâu?”
Lộ Tiểu Vũ nhịn không được thoáng nhìn Trần Thiên Ảnh mặt không biểu cảm, cúi thấp đầu khẽ nói với Thương Tử Phàm, “Anh say rồi. Tôi là em trai Trần Thiên Ảnh, anh tôi đã qua đời vì tai nạn giao thông, anh không nhớ sao?”
Thương Tử Phàm nói, “À.” Thế rồi nhắm mắt nghẹn ngào khóc.
Ăn cơm xong, Thương Tử Phàm đã say túy lúy.
Thư Minh Viễn hơi ngồi xổm xuống, Lộ Tiểu Vũ đứng đằng sau đỡ Thương Tử Phàm ghé vào lưng hắn, Thư Minh Viễn vòng tay qua hai đùi anh ta, dùng lực đứng lên.
Lộ Tiểu Vũ nghĩ, Thương Tử Phàm dù sao cũng coi như là bạn của Trầm Thiên Ảnh, vậy mà lại bắt Thư Minh Viễn phải cõng, cậu không khỏi ngại ngùng, nói, “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Thư Minh Viễn cười cười, một tay cõng Thương Tử Phàm, tay còn lại xoa đầu Lộ Tiểu Vũ.
Bàn tay Thư Minh Viễn rất lớn, dù hơi thô ráp nhưng vừa khô ráo vừa ấm áp, như cũng ấm cả vào lòng Lộ Tiểu Vũ, khiến cậu vô thức nâng tay chạm vào nơi hắn vừa xoa.
Trần Thiên Ảnh đi bên cạnh, nâng mắt nhìn Lộ Tiểu Vũ.
Thư Minh Viễn lái xe đưa bọn họ về nhà, còn giúp Lộ Tiểu Vũ cõng Thương Tử Phàm về giường, sau đó mới rời đi.
Lộ Tiểu Vũ rửa mặt cho Trần Thiên Ảnh trước rồi mới đi tắm, người cùng mệt lả, vừa về phòng đã ngã xuống giường ngủ thϊếp đi.
Đến khi sắp ngủ, đột nhiên cậu cảm thấy trên trán mình có gì đó mềm mềm ướt ướt, Lộ Tiểu Vũ khó khăn mở mắt, thấy Trần Thiên Ảnh quay đầu đi, rồi xoay người đưa lưng về phía cậu.
Chỉ là lúc xoay người, bốn chân Trần Thiên Ảnh chổng vó lên trời, muốn tự quay đi cũng không quay được.
Tức thì mặt Trần Thiên Ảnh như muốn phát điên, Lộ Tiểu Vũ vội vàng đẩy anh một cái, rồi nhích lại gần cọ má lên lớp lông mềm mềm ở lưng anh, khẽ nói, “Ngủ đi.”
Trần Thiên Ảnh yên tĩnh lại, không nhúc nhích.
———————————-
———
Bonus:
20121217170742865247224
Sườn kho măng
19713551359629226aI4s
Đậu hoa quế (Người ta sốt trứng xong đổ lên đậu, không biết vị thế nào cơ mà về hình thức là tui không ưng lắm =..=)
P. s:
+ Cảm nhận 1: Hu hu anh Viễn à sao anh lại ôn nhu dữ vậy A
+ Cảm nhận 2: Hu hu cuối cùng anh Ảnh cũng lộ ra tí cảm xúc rồi A (dù bị cái thân milu vô dụng nó cản trở)