Ngày hôm sau Thư Ninh trực tiếp đến tổng bộ Chính Nguyên khiếu nại.
“Một người đàn ông đi cùng cô ta, nói là chồng cô ta, tên Ngu Phi Viễn, thái độ rất kịch liệt, nói cậu vì nguồn án và phí đại diện xúi giục vợ anh ta ly hôn, phá hoại hạnh phúc gia đình họ, yêu cầu công ty xử lý nghiêm khắc cậu, nếu không sẽ bóc phốt công ty trước truyền thông.”
Thiệu Lệ Lệ vì chuyện này thở hổn hển chạy đến xã khu vào sáng sớm: “Vì lúc đó đúng lúc tớ ở công ty, coi như chứng kiến toàn bộ quá trình, người đàn ông này giống như sẽ không bỏ cuộc, người phụ nữ đó thì đều nghe lời người đàn ông. Cậu cũng biết một khi công ty nhận được loại khiếu nại như vậy sẽ bắt đầu quá trình điều tra, nhưng hiện giờ hai vợ chồng họ đồng lòng, chỉ cần khăng khăng là cậu gây chuyện, cuối cùng cậu vẫn là người có lỗi.”
Ninh Uyển rất tức giận: “Tên Ngu Phi Viễn này thật sự là một nhân tài cấp thầy giáo của PUA. Ngoài tẩy não cô ấy, anh ta còn chia cắt mọi nguồn trợ giúp bên cạnh cô ấy. Từ bắt cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với bạn bè thầy giáo, hiện giờ khiến cô ấy cắt đứt hoàn toàn với luật sư muốn giúp cô ấy, từng bước thận trọng, quả là một tay lão luyện!”
Vẻ mặt Thiệu Lệ Lệ sốt ruột: “Đã là lúc này rồi, cậu đừng nghĩ đến Thư Ninh nữa! Ninh Uyển, cậu phải nghĩ cho mình. Tớ còn phải tham gia phiên tòa, tớ đi trước, cậu mau chóng nghĩ cách đi!”
Sau khi Thiệu Lệ Lệ đến mật báo tin tức trước rồi rời đi, sắc mặt Ninh Uyển không tốt lắm, nhưng không lâu sau điện thoại của chủ nhiệm Quý bảo cô nhanh chóng đi hòa giải một vụ tranh chấp gia đình ở xã khu, Ninh Uyển cũng không có nhiều thời gian nghĩ ngợi, xách túi rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn Trần Thước và Phó Tranh.
Từ khi nghe Ninh Uyển bị khiếu nại, sắc mặt Trần Thước đã u ám khó coi, lúc này Ninh Uyển không ở, sự thù địch với Phó Tranh trong lòng đã bộc phát.
“Có nhiều người là gánh nặng, hại người khác bị khiếu nại, ngược lại bản thân còn có thể điềm tĩnh an nhiên ngồi đây, da mặt thật dày!”
Sự hối hận trong lòng Trần Thước đã dâng cao ngút trời, nếu như anh ta kiên quyết làm vụ án bạo lực gia đình này cùng Ninh Uyển thì tốt rồi, nếu như anh ta ở bên côm nhất định có thể kịp thời cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Ninh Uyển, ít nhất sẽ không để vụ án biến thành thế này.
Nếu không phải Phó Tranh...
Thế nhưng đối mặt với sự phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi của mình, nét mặt Phó Tranh vẫn không mặn không nhạt như cũ: “Ninh Uyển bị khiếu nại không liên quan đến tôi, càng không phải vì thao tác của tôi không đúng dẫn đến mọi chuyện, đó là vì tự cô ấy không khống chế tốt cảm xúc.”
Về chuyện Ninh Uyển bị khiếu nại, thực ra Phó Tranh cảm thấy không ngạc nhiên. Đừng quá nhập tâm cảm xúc của đương sự, đừng xử trí theo cảm tính, đây đều là những đạo lý một luật sư vừa nhập môn phải hiểu. Ninh Uyển là một luật sư lăn lộn nhiều năm ở cơ sở, lại phạm phải sai lầm cơ bản, thậm chí đến mức Phó Tranh không ngăn cản được. Cuối cùng hoàn toàn mất khống chế cảm xúc khi đối diện với Thư Ninh, đây là một sai lầm vô cùng không nên và cơ bản, nhưng sai lầm thì phải trả giá, bị khiếu nại cũng là hậu quả cô cần gánh chịu.
Phó Tranh đã quen với lối suy nghĩ của một bậc bề trên. Khi nhìn lỗi sai cơ bản này, trong lòng ngoài sự thương tiếc Ninh Uyển, đồng thời anh cũng kiên quyết đối xử công bằng.
Có nhiều khi, phạm lỗi và trừng phạt cũng chỉ vì sự tiến bộ tốt hơn.
Ninh Uyển thật sự đã tận tâm tận lực làm vụ án này, nhưng làm luật sư, phải tránh tự cho mình là vị cứu tinh của thân chủ, càng không nên hy sinh bản thân mình vì người khác.
“Đừng có nói những lời kiểu này. Tôi hỏi anh, Phó Tranh, anh có đi cầu xin giúp Ninh Uyển không? Tôi chắc chắn sẽ đi, nhưng tôi không phải người xử lý vụ án này, khả năng chứng minh và sức nặng lời tôi nói đương nhiên bị giảm, chỉ có thể chứng minh bình thường Ninh Uyển có nhiều công lao ở xã khu, còn về tình hình cụ thể của vụ án, vẫn cần anh đi làm rõ...”
Phó Tranh mím môi: “Quả thực Ninh Uyển có biểu hiện đáng khen ở xã khu, khi làm việc đều nghiêm túc thực tế, nhưng về vụ án của Thư Ninh, cô ấy thực sự có vấn đề trong cách giao tiếp với đương sự, cô ấy quá xúc động.” Anh thẳng thắn từ chối Trần Thước, “Tôi sẽ không đi cầu xin, bởi vì cô ấy thực sự làm sai.”
“Luật sư quả thực có thể dùng pháp luật giúp đỡ nhiều người, nhưng không phải ai cũng đáng nhận giúp đỡ, cũng không phải ai cũng được giúp đỡ. Trên đời này luôn tồn tại vài kẻ ngốc không tỉnh ngộ, vậy vào lúc này, việc luật sư phải làm là tránh xa những kẻ ngốc này và bảo vệ chính mình.” Phó Tranh nhìn Trần Thước, “Cô ấy là một luật sư đã làm việc nhiều năm, đến đạo lý nhỏ này cũng không hiểu, đến cảm xúc của bản thân cũng không khống chế nổi, bị người khác khiếu nại, cũng là hợp tình hợp lý.”
Lời của Phó Tranh không có gì sai, nhưng Trần Thước vẫn tức giận một cách bất thường: “Uổng công Ninh Uyển đã quan tâm anh, anh lại vong ơn bội nghĩa như vậy? Anh sợ đi cầu xin sẽ khiến đối tác cảm thấy có thể anh cũng có lỗi trong vụ án này, khiến ấn tượng của đối tác về anh không tốt đúng chứ?”
Phó Tranh nhướng mắt liếc Trần Thước: “Tôi sẽ không để ý ấn tượng của người khác về tôi là gì, Ninh Uyển làm sai bị khiếu nại, đây cũng là một kiểu trưởng thành ngụy trang cho cô ấy!”
Trần Thước sắp tức chết: “Nếu như đã là trưởng thành ngụy trang, vậy sao anh không đi trưởng thành đi?”
Anh ta đã nói đến mức này, nhưng Phó Tranh vẫn điềm tĩnh an nhiên, lý lẽ hùng hồn như vậy.
Phó Tranh liếc Trần Thước giống như nhìn một tên ngốc: “Tôi không cần trưởng thành.”
Trần Thước sắp tức điên: “Tôi không nên để anh và Ninh Uyển xử lý vụ án bạo lực gia đình, con người anh ích kỷ tới nóc rồi. Bình thường theo sát Ninh Uyển làm đẹp lý lịch, thời khắc then chốt trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân, vốn không hề nghĩ đến cảm nhận của Ninh Uyển. Anh vốn không biết mỗi lần cô ấy làm vụ án bạo lực gia đình là một lần cô ấy nhớ lại mình trong quá khứ...”
Phó Tranh vốn không có phản ứng đặc biệt gì, nghe đến đây mới khẽ nhíu mày.
“Cô ấy sẽ xúc động không thể kiểm soát hoàn toàn là vì cô ấy lớn lên trong một môi trường gia đình như vậy, bố cô ấy là một tên rác rưởi! Ngoài đánh bạc và đánh đập la mắng thì cái gì cũng không biết. Lúc học cấp 3 Ninh Uyển vẫn luôn đi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống. Cô ấy khi còn học cấp 2 và cấp 3 đã sống rất khó khăn, hơn nữa bố cô ấy ngoài đánh mẹ cô ấy, có nhiều khi uống say còn đánh cả Ninh Uyển.”
Trần Thước càng nhớ lại càng cảm thấy đau lòng: “Cô ấy vốn không nên xử lý vụ án bạo hành gia đình, vốn không nên tự bóc lại vết sẹo, tôi nên ngăn cô ấy.” Anh ta nhìn Phó Tranh rồi tự trách: “Ít nhất không để anh làm cùng cô ấy.”
Trần Thước nói đến đây, nhìn Phó Tranh: “Anh thật sự không đi giúp Ninh Uyển cầu xin giải thích sao?”
Sau khi sự phẫn nộ tan biến, giờ đây Trần Thước đã bình tĩnh lại và cố gắng lay động Phó Tranh bằng cả lý trí và tình cảm: “Có thể anh là người mới đến không hiểu quy tắc của Chính Nguyên chúng tôi. Ở Chính Nguyên, bị khiếu nại một lần không đơn giản là trừ tiền thưởng, chỉ cần có một khiếu nại, năm đó sẽ không thể xin ứng tuyển vào đội của bất cứ đối tác nào. Ninh Uyển đã lãng phí quá lâu ở xã khu rồi. Năng lực của cô ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc ở tổng bộ. Năm nay tình cờ có một đối tác cấp cao từ Mỹ về gia nhập công ty cần xây dựng đội. Nếu như không có lần khiếu nại này, Ninh Uyển có thể xin ứng tuyển. Phải biết là tất cả đoàn đội của đối tác trong công ty về cơ bản đã rất ổn định. Nếu như chuyện khiếu nại này không thể hủy bỏ, vậy bỏ lỡ lần này, không biết khi nào cô ấy mới có cơ hội gia nhập một đội đáng tin cậy nữa. Lần khiếu nại này gần như can thiệp đến sự nghiệp của cô ấy.”
Phó Tranh mím môi, lời ít ý nhiều: “Không đi.”
Chuyện cười! Bản thân anh là đối tác cấp cao đi cầu xin thay cho nhân viên?
Hơn nữa sai cũng đã sai rồi, dù có bào chữa thế nào thì việc Ninh Uyển đưa cảm xúc và trải nghiệm của chính mình vào vụ án là sai. Với tư cách một đối tác, tư duy cần phải thoát khỏi sự hiểu lầm giống vậy của Trần Thước. Quản lý nhân viên cấm kỵ nhất là quá coi trọng tình người. Chuyện này cũng có nỗi khổ và lý do riêng, nhưng mỗi một người phạm sai lầm như vậy, đó chẳng phải đều được tha thứ, đều không bị trừng phạt sao?
Cho dù anh thông cảm với Ninh Uyển, cho dù Ninh Uyển đã sống không dễ dàng trong quá khứ, cũng không thể là lý do để anh trực tiếp xóa bỏ khiếu nại vì tình riêng của mình.
Thế nhưng Phó Tranh vẫn có chút bận tâm về lời nói của Trần Thước, anh nhớ tới lần say rượu đầu tiên của Ninh Uyển trước mặt anh, nước mắt của cô, tiếng khóc thút thít nhỏ bé, giọng điệu tự ti đó, đôi mi run rẩy, sự suy sụp và nỗi buồn khiến người khác không thể làm ngơ giống như bị truyền nhiễm....
Bởi vì tiếng cười hihi haha sau đó của Ninh Uyển khiến Phó Tranh cho rằng cô chỉ nói bậy khi say, cô giống như cô gái trưởng thành trong ánh nắng, tùy tiện nhiệt huyết, đến mức Phó Tranh chưa bao giờ nghĩ rằng cô đã sống trong một môi trường như vậy...
Chỉ là không ngờ người bố tồi tệ của cô không phải là chuyện bịa đặt sau khi say, mà đó lại là sự thật.
Xử lý án cũng được, quản lý cũng vậy, cấm kỵ nhất đều là quá nhập tâm vào cảm xúc của thân chủ. Một mặt, Phó Tranh nhận xét một cách lý trí về sự quá xúc động của Ninh Uyển khi xử lý vụ bạo hành gia đình, thế nhưng anh không nhận ra, bản thân anh thực sự đang nhập tâm vào cảm xúc của Ninh Uyển một cách vô thức.
Đó là lý do mà cô đã không thể dốc sức thi cử vào một trường tốt hơn vì cô phải liên tục đi làm thêm hồi học cấp 3, hơn nữa còn phải chịu đựng một người bố như vậy? Cho nên hồi học cấp 3 Ninh Uyển là người thế nào? Ngay cả khi phải sống trong sự kiềm nén, cô vẫn có thể nở nụ cười rạng rỡ như vậy sao?
Phó Tranh càng suy nghĩ, anh càng vô duyên vô cớ bực bội. Anh biết anh làm đúng khi không can thiệp sự khiếu nại của khách hàng, nhưng đồng thời anh cảm thấy có chút mâu thuẫn không đúng.
***
Hai ngày nay Cao Viễn vì vụ án phá sản bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, khó khăn lắm mới rảnh chút, chuẩn bị đi ngủ một giấc sau bức bình phong trong văn phòng, kết quả Trần Thước vội vàng lo lắng xông vào.
“Par Cao, chuyện khiếu nại của Ninh Uyển...” Trần Thước vốn là người tài ổn trọng đáng tin trong nhóm luật sư trẻ tuổi, tuy nhiên vào lúc nào, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng không che giấu, thậm chí còn quên mất vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Cô ấy làm như vậy thực sự không phải vì nguồn án, mà xuất phát từ sự phẫn nộ thay cho đương sự. Bởi vì mẹ cô ấy quanh năm bị bố cô ấy bạo hành gia đình nhưng luôn không chịu ly hôn, khi còn nhỏ, cô ấy luôn rất buồn phiền, cho nên mới đặc biệt đồng cảm, cũng càng hy vọng giúp đương sự thoát khỏi số phận bạo hành gia đình. Cô ấy làm như vậy thực sự là có lý do.”
Chuyện của Ninh Uyển Cao Viễn cũng biết, hiện tại anh ấy phụ trách công tác nhân sự, mọi khiếu nại đương nhiên cuối cùng đều đổ vào tay anh ấy. Trần Thước thích Ninh Uyển, đến tìm anh ấy cầu xin cũng có thể hiểu, nhưng mà...
“Trần Thước, tôi biết Ninh Uyển làm việc rất chăm chỉ ở xã khu, cậu không cần kể cho tôi về khó khăn hay trải nghiệm tuổi thơ của cô ấy. Chúng ta là luật sư, cậu nên biết trong rất nhiều vụ án hình sự, một số nghi phạm thực sự có điểm đáng thương. Nhưng phạm tội vẫn là phạm tội, pháp luật sẽ không vì môi trường trưởng thành của anh ta thế nào rồi khoan hồng cho anh ta, nếu không sẽ không xứng gọi là pháp luật.”
Giọng nói của Cao Viễn rất bình tĩnh lạnh lùng: “Quy tắc của công ty luật chúng ta cũng là như vậy, tôi là tầng lớp quản lý nhân sự của công ty, không thể vì lý do riêng của Ninh Uyển mà khoan hồng một lần. Nếu đã bị khiếu nại, phải xử lý thế nào thì xử lý thế ấy, cần phải có lời giải thích cho đương sự, cần trừng phạt sẽ trừng phạt.”
Trần Thước đương nhiên không cam lòng, anh ta vẫn còn muốn đấu tranh, thế nhưng thái độ rõ ràng của Cao Viễn đã hạ lệnh đuổi khách.
Thân phận thấp ở đây, Trần Thước còn muốn bênh vực Ninh Uyển nhưng không còn cách, chỉ có thể xin lỗi một cách khô khan với Cao Viễn, sau đó về văn phòng với sắc mặt nặng nề.
Chỉ là khó khăn lắm mới tiễn được Trần Thước, Cao Viễn chưa kịp quay lại bức bình phong, gần như không lâu sau, Phó Tranh đã mở cửa tự mình bước vào.
“Tôi có chuyện nói với cậu.”
Cao Viễn không có tâm trạng, cảm thấy giấc ngủ nhỏ hôm nay sợ không ngủ được nữa, anh ấy dứt khoát khỏi ngủ: “Chuyện gì?”
“Ninh Uyển bị khiếu nại.” Phó Tranh nhìn Cao Viễn, “Cậu chuẩn bị xử lý thế nào?’
Ngay lập tức trong đầu Cao Viễn có một cuộc chiến giằng co, anh ấy nhìn Phó Tranh, hy vọng có thể tìm ra manh mối từ khuôn mặt đó, lúc này lại tìm anh ấy, Phó Tranh rốt cuộc có ý gì? Là hy vọng anh ấy trừng phạt nghiêm khắc Ninh Uyển theo quy định, hay là vì Phó Tranh và Ninh Uyển đã cộng sự một khoảng thời gian, mong anh ấy xử lý nhẹ tay?
Cược cái trước hay cái sau?
Cược cái trước đi!
“Đương nhiên xử lý công bằng theo quy định rồi.”
Tốt lắm! Gần như cược đúng rồi! Nét mặt Phó Tranh đến giờ vẫn không có sự thay đổi biểu cảm nào.
Cao Viễn cười, từng bước khoe công: “Từ khi cậu chỉ ra vấn đề của đoàn đội Thẩm Ngọc Đình và một số lỗ hổng trong quản lý của công ty chúng ta, tôi đã nghĩ lại rồi. Quả thực nhiều khi nhắm một mắt, mở một mắt, trừng phạt những hành vi sai trái của một số luật sư không đủ nghiêm khắc. Lần này Ninh Uyển bị khách hàng khiếu nại, cậu cứ yên tâm, tôi nhất định xử lý nghiêm khác theo quy trình và và quy định. Cô ấy cũng được coi là một luật sư có thâm niên, sao có thể mất kiểm soát cảm xúc? Lần này phải trừng phạt thật mạnh.”
Phó Tranh không tỏ thái độ, chỉ tiếp tục hỏi: “Trần Thước có phải đã đến tìm cậu cầu xin?”
“Còn không phải sao?” Cao Viễn vì để thể hiện mình không vì chuyện tư, giải thích một cách nhiệt tình, “Thực ra khá trùng hợp, vừa đến trước cậu một bước, người vừa đi. Tuổi trẻ không dễ dàng gì, cậu ấy bình thường làm việc cần trọng, lần này cũng vì Ninh Uyển đã kích động đến tìm tôi đấu tranh rồi, xem ra là yêu rất sâu đậm!”
“Cho nên cậu cảm động tình yêu sâu đậm của người ta nên đã nương tay?”
Cao Viễn lập tức tỏ rõ thái độ: “Đương nhiên là không! Tôi từ chối cậu ấy một cách nghiêm túc đứng đắn!”
Cao Viễn vốn có chút mò không ra thái độ của Phó Tranh, nhưng lời của anh ấy vừa xong, chỉ thấy Phó Tranh lộ ra ý cười hài lòng, lời ít ý nhiều: “Từ chối tốt lắm.”
Cao Viễn thở phào, quả nhiên anh ấy đã cược đúng!
Cao Viễn nhất thời cảm thấy hơi lâng lâng, anh ấy cảm thấy quả nhiên mình rất hiểu Phó Tranh! Phó Tranh quả thực thuộc phái vô nhân tính! Tuy Ninh Uyển đã làm việc chung với cậu ta ở xã khu khá lâu, nhưng khi bị khách hàng khiếu nại, Phó Tranh tuyệt đối sẽ không mở cửa sau, cậu ta chính là một người đàn ông lạnh lùng vô tình như vậy!
Kết quả Cao Viễn vẫn đang đợi lời khen ngợi tiến bộ của Phó Tranh, lại nghe thấy Phó Tranh chuyển chủ đề một cách khó hiểu:
“Nên mới nói, có lúc trẻ trung, chưa chắc đã là chuyện tốt.”
???
Xem ra tâm trạng Phó Tranh rất tốt, anh khẽ cười, nhìn Cao Viễn: “Tuy nhiều khi nhìn trẻ trung thì tốt hơn, nhưng có nhiều chuyện cứ tàn khốc như vậy. Quyền lực, địa vị, quyền phát ngôn và quyền quyết sách vẫn nằm trong tay những người lớn tuổi như chúng ta. Đây chính là ưu thế và sức hút của tuổi tác.”
Hả?
Cao Viễn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe Phó Tranh tiếp tục nói:
“Khiếu nại của Ninh Uyển cậu không cần theo nữa, để tôi làm.”
Lúc này Cao Viễn có chút không nhịn được: “Ấy, thôi đừng. Cậu và Ninh Uyển dù sao cũng làm việc cùng nơi, cậu xử lý cô ấy tàn độc như vậy, đến sau này cậu quay lại tổng bộ khôi phục thân phận, Ninh Uyển sẽ không hận chết cậu sao? Kẻ xấu này vẫn nên để tôi làm thay đi...”
Phó Tranh ngẩng đầu liếc nhìn Cao Viễn: “Ai nói tôi muốn xử lý tàn độc cô ấy? Ai nói với cậu tôi muốn xử lý cô ấy? Không được xử lý cô ấy.”
Cao Viễn thực sự bối rối, Phó Tranh cũng mới 30 thôi, theo lý thuyết vẫn chưa đến thời kỳ mãn kinh, sao suy nghĩ lại lúc nắng lúc mưa khó đoán thế này?
“Vậy thế này.... chuẩn bị xử lý vì tình riêng?” Nét mặt Cao Viễn khó hiểu, “Không phải cậu nói quản lý nhân viên tuyệt đối không thể niệm tình riêng sao? Cậu không xử lý Ninh Uyển sao có thể khiến người khác phục? Đương sự vụ án của cô ấy nhất định rêu rao, tìm lúc công ty đông người nhất gây sự, dù sao đi nữa cũng nên có ý trừng phạt một chút nhỉ?”
“Bị trừng phạt xong có phải không thể được chọn vào bất kỳ đội của đối tác nào?”
“Đúng là như vậy...”
“Vậy không được trừng phạt.” Phó Tranh trông bình tĩnh và điềm đạm, “Để đương sự tự rút khiếu nại là được.”
“...”
Nói xong, anh hắng giọng, ra dáng đứng đắn lý trí và nói: “Đương sự rút khiếu nại, đương nhiên không cần thiết phải trừng phạt nữa. Dù sao đương sự hiểu nhầm luật sư đại diện cũng là chuyện thường, xóa bỏ hiểu lầm rồi, đương nhiên không nên xử lý luật sư đại diện nữa. Tôi xử lý như vậy rất bình thường, hoàn toàn phù hợp quy trình, tuyệt đối không niệm tình riêng.”
“...” Cao Viễn bỗng chốc không theo kịp tư duy của Phó Tranh, chỉ nói một cách gian nan, “Nhưng chồng của đương sự đó rất ghê gớm, trông dáng vẻ không giống như dễ dàng đồng ý rút khiếu nại đâu...”
“Cho tôi thời gian 3 ngày.” Phó Tranh quả quyết, nói lời ít ý nhiều, “Tôi sẽ giải quyết vấn đề này.”
Trong lòng Cao Viễn hơi suy đoán: “Cậu với Ninh Uyển...”
“Không có.”
Không có gì chứ? Trong lòng Cao Viễn nghĩ, mình còn chưa nói xong mà, Phó Tranh sao đã đáp “không có” rồi? Không biết là như vậy càng rõ ràng sao? Đúng là giấu đầu lòi đuôi...
Phó Tranh đương nhiên vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, không biết là đang giải thích với Cao Viễn hay là với chính mình, anh vẫn tiếp tục nói: “Nếu như lúc này Ninh Uyển có một luật sư hướng dẫn, vậy luật sư hướng dẫn đó cũng bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy không có, cô ấy đã vào công ty này lâu như vậy, công việc đều đều dựa sức mình tự tìm tòi, nhưng do một số thiếu sót trong việc bố trí đoàn đội ở công ty Chính Nguyên, sự nỗ lực của cô ấy vẫn chưa được ai nhìn thấy. Ngoài cô ấy ra, có phải hồ nhân tài của công ty còn có những luật sư trẻ tuổi như cô ấy không?”
Tuy Cao Viễn luôn cảm thấy Phó Tranh đang “niệm tình riêng”, thế nhưng những lời này của anh khiến người khác không thể phản bác, nếu như Ninh Uyển có luật sư hướng dẫn, đúng là lúc này người xông lên trước chính là luật sư hướng dẫn của cô ấy.
“Điều thật sự cần điều chỉnh chính là chế độ hồ nhân tài này. Nếu đã không thể “tiêu hóa” nhiều luật sư trẻ như vậy, vậy cũng không nên tuyển nhiều người. Với tư cách là đối tác nên có trách nhiệm với mỗi nhân viên trong công ty, không nên làm lỡ dở thời gian của họ.”
Phó Tranh nói xong, nhìn Cao Viễn: “Nhưng tôi sẽ không niệm tình riêng. Nếu như tôi không thể khiến đương sự rút khiếu nại, vậy vụ khiếu nại này đương nhiên sẽ xử lý theo quy trình.”
“Chỉ là Ninh Uyển không có luật sư hướng dẫn bảo vệ, nên tôi cần bảo vệ cô ấy.” Phó Tranh mím môi, “Đây là vì giữ trái tim một luật sư trẻ như cô ấy không trở nên lạnh lẽo.”
“...”
“Không phải niệm tình riêng, hiểu rồi chứ?” Phó Tranh mím môi, tổng kết câu nói của mình, “Phó Tranh tôi trước giờ không thiên vị.”
“Ừm..” Được thôi, cậu nói cái gì thì là cái đó...
“Được rồi, tôi rất bận, xã khu có thể lại có điện thoại tư vấn, tôi đi trước.”
Phó Tranh nói xong, tự mình rời đi trong nét mặt há mồm trợn mắt của Cao Viễn.
Thật sự là “việc đã xong, phất tay áo rời đi, không để lộ sơ hở, che dấu thân phận”.
Cao Viễn nghĩ ngợi, bỗng chốc hơi đồng cảm với Trần Thước, người trẻ cuối cùng vẫn không địch nổi người già xảo quyệt; Mặt khác, cảm thấy việc không thể chậm trễ, đã đến lúc mình nên tạo quan hệ tốt với Ninh Uyển rồi.