Chương 19

Nhưng rất nhanh, Ninh Uyển liền biết điều tốt không linh, điều xấu lại linh nghiệm. Khi nãy cô còn vui vẻ tự đắc vì không có ai chú ý mình, thì Thi Vũ sau khi chào hỏi xong các vị khách bất ngờ quay ngọn thương về phía cô.

“Ôi chao, quên nói với mọi người, hôm nay Ninh Uyển cũng đến.” Giọng nói cố tình của Thi Vũ khiến mọi ánh mắt trong hội trường nhanh chóng hướng về chỗ ngồi phía góc của Ninh Uyển, cô ta giả vờ thùy mị: “Ninh Uyển ấy, thật sự là người rất bận rộn, những bữa trước đây tôi tổ chức cô ấy không tham gia đâu, lần này là tôi và bạn trai đích thân lái xe đến đón cô ấy ở cổng xã khu đó.”

Nói đến đây, Thi Vũ lại nhìn Ninh Uyển thêm lần nữa, tỏ vẻ như một người chị em tốt quan tâm cô: “Ninh Uyển ấy, cũng thật là, tôi cũng biết sự chênh lệch tâm lý của cô rất lớn, dù sao trước kia học cấp 3 cũng là một học bá trong trường, kết quả không phát huy được khi thi đại học, chỉ đỗ một trường rất bình thường. Sau đó đi xin việc tất nhiên bị ảnh hưởng. Nhưng con người phải học cách nhìn về phía trước, cô vẫn luôn hoài niệm quá khứ thì có ích gì? Trường học và xã hội vốn là hai chuyện khác nhau, cô phải học cách chấp nhận đi.”

Thi Vũ ngừng một chút, tiếp tục nói bóng nói gió: “Tuy đối với cô mà nói, thấy các bạn học đều có sự nghiệp thành công, nhưng mình cô lại bị công ty định biên nhân sự “lưu đày” đến làm việc cố định tại xã khu, sự so sánh này làm cô không thoải mái, cảm thấy mọi người sẽ coi thường cô, do vậy khi trước sống chết không chịu tham gia những hoạt động họp lớp cấp 3, xa cách chúng tôi, những điều này tôi có thể hiểu. Nhưng chúng ta đều là bạn học mà, sao có thể chê cười cô chứ, nếu cô có khó khăn gì thì nói ra, hiện nay không ít bạn học trong số chúng ta có chút tên tuổi, không chừng có thể giúp cô giải quyết khai thông quan hệ nữa.”

Gia đình Thi Vũ rất có tiền, có mạng lưới quan hệ ở thành phố Dung. Tuy hồi cấp 3 hay kết bè chèn ép người khác, hoành hành ngang ngược, bạn học thấy vậy đều đi đường vòng. Nhưng dẫu sao hiện thực tàn khốc, bây giờ bước vào xã hội, lợi ích cũng được mà tiền bạc cũng được, không ít bạn học đều tụ tập xung quanh cô ta. Những người bây giờ đến tham gia tiệc sinh nhật của cô ta, đa số đều muốn cầu cạnh. Do đó đối với những lời miệng nam mô bụng bồ dao găm của Thi Vũ, tất cả mọi người chỉ có thể duy trì sự im lặng, thậm chí cũng có mấy người phụ họa theo.

“Đúng là như thế đó Ninh Uyển, con người Thi Vũ rất nhiệt tình. Lần trước bố tôi bị nhồi máu cơ tim, vào viện không có giường nằm, là Thi Vũ khai thông quan hệ giúp giải quyết, cô có vấn đề gì thì cứ nói, không chừng Thi Vũ có thể giúp đỡ.”

“Đúng đó đúng đó, lần trước tiền cọc mua nhà của tôi thiếu 10 ngàn, là Thi Vũ cứu nguy cho tôi mượn đó.”

Như Ninh Uyển dự liệu, bạn học ở hội trường cậu một câu tôi một câu líu ríu, cứ thế biến tiệc sinh nhật thành hiện trường tâng bốc Thi Vũ quy mô lớn. Tất nhiên, tuy không nói nhưng trong lòng mọi người đều biết, họ đều không hài lòng với Thi Vũ hồi còn học cấp 3, bọn họ không biết giới hạn, còn thuận theo ý của Thi Vũ “nịnh bợ kẻ mạnh, ức hϊếp kẻ yếu”, trong lời nói còn châm biếm soi mói Ninh Uyển.

Kết quả là như vậy, nhưng Thi Vũ còn quá đáng hơn, cô ta nhìn hướng một cô gái đang ngồi ở trong góc không nói chuyện: “Tống Lâm Hà, cô nói xem, Ninh Uyển như vậy là đúng hay không đúng?”

Tống Lâm Hà là một cô gái rất bình thường, là kiểu con gái khiến người khác rất ít nhận ra được khi đứng trong đám đông. Cô ấy cũng không thích bị đám đông theo dõi, những lời này của Thi Vũ khiến mọi người đều hướng về cô ấy.

Thi Vũ hơi mất kiên nhẫn, thúc giục nói: “Cô nói đi chứ! Tôi bảo cô đánh giá đấy!”

Tống Lâm Hà nhìn Ninh Uyển hốt hoảng và khó xử, cuối cùng cụp mắt, mím chặt môi, nhát gan lắc đầu.

Thi Vũ không định bỏ qua cho cô ấy: “Cô không có miệng sao? Cô phải nói ra chứ, lúc trước khi học cấp 3 không phải cô cực kỳ thích Ninh Uyển sao? Vậy cô nói xem, Ninh Uyển làm đúng không?”

Cảnh tượng này với lúc học cấp 3 có khác gì nhau? Ninh Uyển không nhìn nổi nữa: “Được rồi, tôi sai rồi, là tâm lý tôi mất cân bằng, nhìn thấy Thi Vũ cô thành công như vậy, mình lại bình thường không gì đặc biệt, cảm thấy không dễ chịu, cho nên luôn không đến họp mặt. Nhưng không cùng chí hướng không thể làm bạn, hiện tại tôi và cô không cùng một tầng lớp, những buổi tụ họp sau này đừng gọi cho tôi nữa.”

Những lời này nói xong, Tống Lâm Hà ngẩng đầu, nhìn Ninh Uyển vừa có lỗi vừa cảm kích, cô ấy giống như muốn nói, nhưng ánh mắt Ninh Uyển ra hiệu ngăn co lại.

Ninh Uyển trước giờ luôn cứng rắn khí phách bây giờ lại cúi đầu trước mặt mình, cuối cùng Thi Vũ có vẻ hài lòng, cũng không dây dưa nữa, cười giống như một “con bướm xã hội”* nâng ly rượu bay đến chỗ bạn trai Dương Bồi, hội trường lại khôi phục không khí hòa hợp.

* (Tuýp người quảng giao, khéo giao tiếp),

***

Trước giờ Phó Tranh không hề biết cuộc chiến không đổ máu giữa phụ nữ lại ác liệt đến vậy, bây giờ là lần đầu tiên tham gia buổi tụ họp “tàn sát khốc liệt” như này, cũng coi như xem thế là đủ. Thế nhưng vị đương sự bên cạnh bị chế giễu chà đạp trước công chúng lại vô cùng bình tĩnh.

Điều này khiến Phó Tranh hơi bất ngờ, thì ra Ninh Uyển là một người rất ngang bướng trước mặt mình, nhưng ở trước mặt cô bạn học “cường quyền” này thì nằm yên chịu nhục? Thì ra cô là kẻ mềm nắn rắn buông?

Bỗng chốc anh hơi hối hận, mình lại bị ma quỷ ám ảnh ra mặt giúp cô, giống như một kẻ ăn no rửng mỡ đi lo chuyện bao đồng. Đương sự bị ức hϊếp còn không có ý định phấn chấn tinh thần.

Tiết mục vừa rồi qua đi, Ninh Uyển không những không có biểu hiện tức giận, thậm chí còn thèm ăn, tiếp tục liều mạng ăn thêm hàu sống, còn uống thêm rất nhiều nước ép tươi, một lúc sau đánh tiếng với Phó Tranh rồi đi vệ sinh.

Tuy địa điểm của tiệc sinh nhật này có thể chấp nhận được, nhưng đồ ăn vẫn không hấp dẫn nổi Phó Tranh, mà phẩm hạnh của tất cả mọi người ở đây hiển nhiên khiến Phó Tranh được mở rộng tầm mắt. Ninh Uyển vừa đi, anh cũng không muốn giả vờ nữa, buồn chán lấy điện thoại ra...

Chỉ là đúng lúc Phó Tranh chuẩn bị đọc tin tức trên điện thoại, bên cạnh lại có người đi đến.

Phó Tranh ngẩng đầu, phát hiện là nhân vật chính Thi Vũ của bữa tiệc. Lúc này, bạn trai cô ta Dương Bồi không ở bên cạnh, cô ta khẽ mím đôi môi đã tô đầy son đẹp, để lộ một nụ cười đủ thích hợp: “Chào luật sư Phó, lúc nãy là tôi đã mạo phạm anh, không ngờ anh từ Weil&Tords trở về, thực ra tôi rất ngưỡng mộ Weil&Tords. Anh quả thực quá am hiểu, những kiến thức anh nói với tôi trên xe thực sự khiến tôi giác ngộ. Anh xem chúng ta có thể add Wechat, trao đổi số điện thoại không? Sau này không chừng có gì có thể chỉ bảo nữa.”

Tuy những lời này có vẻ đạo mạo, nhưng cuối cùng nụ cười phù phiếm của Thi Vũ không thể lừa người khác.

Phó Tranh mím môi, thực sự hơi khó tưởng tượng nổi, anh không ngờ Thi Vũ là loại người đã có bạn trai còn đứng núi này trông núi nọ. Không những không biết chung thủy với bạn trai, còn không có đạo đức, liêm sỉ đi đào góc tường người khác.

Thi Vũ thấy Phó Tranh không phản ứng, khẽ ho nói thêm: “Hơn nữa, còn một chút chuyện trước kia của Ninh Uyển, tôi cũng muốn nói chuyện riêng với anh.” Nói đến đây, Thi Vũ thấp tiếng, “Thực ra gia cảnh của Ninh Uyển không tốt, nghe nói vẫn luôn nợ nước ngoài, khi trước thậm chí còn có người đòi nợ đến tận trường, có lẽ... cô ấy và anh ở bên nhau, những chuyện này chắc chắn không nói cho anh, nhưng tôi cảm thấy anh có quyền biết sự thật, nếu anh muốn hỏi cụ thể, chúng ta có thể thêm phương thức liên lạc nói chuyện...”

Phó Tranh lạnh lùng cắt ngang Thi Vũ: “Không cần đâu.” Anh mím môi, “Tình hình gia đình của Ninh Uyển tôi biết, có gì không hiểu cũng sẽ trực tiếp hỏi cô ấy, còn về vấn đề tư vấn, tôi rất bận, cũng rất đắt giá, người muốn thêm phương thức liên lạc với tôi để xin tư vấn rất nhiều, tôi không rẻ mạt tới mức người nào cũng thêm.”

Thi Vũ nghe những lời không khách sáo này, quả nhiên sắc mặt thay đổi, thấy Phó Tranh không dao động, chỉ có thể ngại ngùng tìm cái cớ rút lui.

Nhưng lúc sắp rời đi đương nhiên không cam lòng, Thi Vũ trừng mắt với Phó Tranh, tự thì thầm khinh bỉ: “Từ Mỹ về thì giỏi giang lắm sao? Đến một chiếc xe cũng không mua nổi, nếu không phải bạn trai tôi đến đón các người, các người chỉ có thể đi bộ đến!”

Có lẽ xét về gia thế hay nền tảng khác, Ninh Uyển không xứng với anh, nhưng Thi Vũ này lại càng không xứng, mưu đồ đen tối nảy sinh chán ghét, không ăn được nho liền nói nho chua, thứ không có được lại muốn hãm hại.

Nhưng Phó Tranh không quá để ý Thi Vũ, điều duy nhất khiến anh ấy hơi bất ngờ là tuy biết gia đình Ninh Uyển có lẽ không giàu có, nhưng không ngờ gia cảnh lại không tốt đến vậy. Khi đi học cấp 3 không thể không đi làm thêm, e rằng là vì trả nợ cho gia đình, nghĩ tới cho dù là ở trường cũng bị kẻ đòi nợ đến đòi. Dưới nụ cười vô tâm vô tính của cô, thực ra cuộc sống của cô ấy không hề dễ dàng.

Có điều khó khăn lắm mới đuổi Thi Vũ đi, không bao lâu sau, bên cạnh Phó Tranh lại có một người nữa đến, khẽ khàng chào hỏi với anh.

“Chào… Chào anh!”

Phó Tranh ngẩng đầu, mới phát hiện người đứng trước mắt mình là cái cô Tống Lâm Hà kia.

Anh ngẩn người, cũng đáp lại câu chào ngắn gọn, “Chào cô.”

“Anh... Anh là bạn trai của Ninh Uyển sao?” Tống Lâm Hà giống người nhát gan, rõ ràng đang nói chuyện với Phó Tranh, nhưng đến dũng khí nhìn thẳng mắt Phó Tranh cũng không có. Nói xong câu này, sau đó cô ấy lập tức bổ sung như sợ người khác tức giận, “Tôi nghe Thi Vũ nói, nói anh là bạn trai của Ninh Uyển.”

“Ừm.”

Nhưng đối với sự lạnh lùng của Phó Tranh, Tống Lâm Hà gần như không bị ép lui, cô hít sâu một hơi, giống như đã có đủ dũng khí: “Xin lỗi, khi nãy tôi không nói đỡ cho Ninh Uyển.”

“Lời này cô nên nói trực tiếp với Ninh Uyển.”

Tuy giọng điệu của Phó Tranh lịch sự xa cách, nhưng trong lòng anh đã hơi mất kiên nhẫn, anh hoàn toàn không hứng thú tham gia vào các cuộc đấu đá trong tối ngoài sáng của phụ nữ.

Tống Lâm Hà nghe xong quả nhiên hơi lúng túng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi... từ khi học cấp 3 đã không dũng cảm, vừa bình thường lại nhát gan, có lẽ vì thế mới bị người khác ghét, bị đám Thi Vũ chèn ép và bắt nạt. Lúc đó mọi người đều sợ Thi Vũ, cô ta cho người đến chặn đánh tôi, người khác thấy đều coi như không biết, chỉ có Ninh Uyển ra tay cứu tôi, thậm chí còn vì tôi mà bị đám Thi Vũ báo thù. Ninh Uyển thi đại học không tốt, cũng có nguyên nhân do đám Thi Vũ, thời gian chạy nước rút ôn tập cuối cùng, bọn họ luôn tìm cách quấy rối Ninh Uyển... Ninh Uyển là vì tôi mới bị bọn họ đối phó. Nếu cô ấy coi như không nhìn thấy như người khác, thực chất cũng sẽ không bị Thi Vũ làm khó, chỉ gây phiền phức cho mỗi tôi thôi. Nhưng người được bảo vệ như tôi ngược lại nhát gan, lúc Ninh Uyển bị chèn ép, một câu tôi cũng không dám nói...”

Tống Lâm Hà càng cúi đầu thấp hơn, giọng nói run rẩy: “Tôi cứ tưởng tương lai sẽ tốt hơn, mọi người tốt hơn, không ngờ bây giờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn là đồ bỏ đi như lúc trước. Trình độ tôi bình thường, bây giờ đi làm ở công ty chú của Thi Vũ, càng không dám đắc tội cô ta, Ninh Uyển bị chế giễu trước mặt mọi người, tôi vẫn không có dũng khí đứng lên như năm đó...”

“Tôi không có mặt mũi nào xin lỗi Ninh Uyển, khi nãy cô ấy cúi đầu trước Thi Vũ cũng là vì giúp tôi giải vây.” Giọng nói Tống Lâm Hạ nghẹn ngào, “Tôi biết tôi không có tư cách nói lời này, nhưng Ninh Uyển thật sự là một người vô cùng vô cùng tốt, tốt đến mức tôi không xứng làm bạn với cô ấy, nhưng xin anh... xin anh hãy đối xử tốt với cô ấy, yêu thương cô ấy thật tốt, tôi thật sự hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, cũng xin anh hãy tin tưởng cô ấy là người rất xuất sắc, chính trực. Đối xử với việc nào cũng rất nghiêm túc, có thể cô ấy không có tiền như Thi Vũ, cũng không có gia cảnh tốt như Thi Vũ, nhưng cô ấy thật sự rất tốt...”

Tống Lâm Hà càng nói càng có chút lộn xộn: “Khi nãy tôi nhìn thấy Thi Vũ đến bắt chuyện với anh, chắc chắn lại nói xấu Ninh Uyển, nhưng hy vọng anh đừng tin lời gièm pha của cô ta, đừng để bị lừa bởi cô ta, cô ta...”

Lời nói sau đó Tống Lâm Hà chưa kịp nói hết, bởi vì rất nhanh Ninh Uyển đã đi từ chỗ ngoặt của hội trường tới chỗ Phó Tranh, Tống Lâm Hà có lẽ sợ đối mặt với Ninh Uyển, chỉ nhìn Phó Tranh vừa gấp gáp vừa khẩn cầu, sau đó cúi đầu nhanh chóng rời đi.

***

Ninh Uyển đã uống rất nhiều nước ép, từ nhà vệ sinh trở về cô cảm thấy đã không ăn nổi bất cứ thứ gì rồi, vừa nhìn thời gian đã không còn sớm, cảm thấy tiếp tục ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa, đề nghị với Phó Tranh: “Hay là chúng ta về đi?”

Nhưng cô không muốn gây chú ý, nhưng Thi Vũ lại “sống chết” đến cùng với cô, Ninh Uyển vừa quay người, giọng Thi Vũ lại vang lên: “Ninh Uyển? Sao lại đi sớm như vậy?”

Cô ta túm Dương Bồi, đến trước mặt của Ninh Uyển với khuôn mặt thùy mị: “Ăn thêm chút nữa đi, bạn trai cô không có xe. Vào giờ này cũng không bắt được xe đâu, chi bằng ở thêm lúc nữa, lát nữa tôi bảo Dương Bồi lái BMW đưa hai người về.”

Tối nay Thi Vũ dễ dàng làm khó Ninh Uyển, các khách đến sự khác cũng thuận theo mình, nhẽ ra phải đắc ý ngời ngời mới đúng. Nhưng Ninh Uyển đối mặt với sự chế giễu, không có tức hộc máu hay tức muốn nhảy lên nhảy xuống, Thi Vũ càng không cảm thấy vui, luôn cảm thấy chưa đạt được mục đích. Mà người bạn trai cao to đẹp trai, khí chất lạnh lùng bên cạnh Ninh Uyển kia càng khiến cô ta cảm thấy chướng mắt.

Dương Bồi đứng cạnh anh, quả thực là một trời một vực. Thi Vũ đi một vòng hội trường, đã nghe thấy không ít người chú ý bạn trai của Ninh Uyển, toàn dùng những từ ngữ cực kỳ ngưỡng mộ khen ngợi.

“Cuối cùng xinh đẹp vẫn có tác dụng, công việc Ninh Uyển tệ thì sao chứ, cô xem bạn trai cô ấy đẹp trai chưa kìa.”

“Khí chất người đàn ông đấy rất tốt, cô không cảm thấy anh ta giống người đặc biệt có tiền sao?”

...

Những lời thì thầm này khiến khuôn mặt ghen ghét của Thi Vũ méo xệch: “Tốt gì mà tốt? Lúc nãy Ninh Uyển như vậy, anh ta có ra mặt thay cô ta không? Loại đàn ông đẹp trai thì sao? Không phải sợ mà là không để tâm đến Ninh Uyển, hơn nữa có tiền? Con mắt nào của các cô nhìn ra anh ta có tiền? Người đàn ông này đến xe cũng không có.”

Từ khi học cấp 3, Thi Vũ đã đố kỵ với Ninh Uyền, đố kỵ cô xinh đẹp, đố kỵ thành tích của cô tốt, đến mức khi Ninh Uyển ra tay bảo vệ Tống Lâm Hà, Thi Vũ nhìn cô càng chướng mắt. Ninh Uyển như thứ phát sáng, giống như tôn lên hòn than xám xịt là Thi Vũ, mà sự chính nghĩa tự cho mình là đúng trên người cô càng khiến Thi Vũ căm ghét nghiến răng nghiến lợi, giống như khi so sánh Thi Vũ và Ninh Uyển, Thi Vũ chính là rác rưởi. Nhưng lòng chính nghĩa thì sao chứ? Quy tắc xã hội không phải như vậy, từ trước tới giờ có quyền có thế mới có thể viết lên quy tắc, lòng chính nghĩa xứng với xuất thân của Ninh Uyển cũng chỉ là câu chuyện cười.

Chỉ có điều mình không quản nổi miệng của nhiều người ở hội trường, những nơi Thi Vũ đi qua, luôn có người bàn tán chuyện Ninh Uyển và bạn trai anh tuấn của cô ta.

Thi Vũ vừa nghĩ tới sự lạnh lùng và ngạo mạn của anh đối với mình khi nãy, càng cực kỳ tức giận, bây giờ nhìn thấy Ninh Uyển lại chuồn mất nhân lúc mình không chú ý, ác ý trong lòng sắp xuyên thủ bầu trời.

“Ôi, không ổn, Dương Bồi vừa uống rượu, không thể lái xe. Nhưng anh ấy rất nhiều xe, hay là cho hai người mượn lái chiếc BMW này? Bây giờ bên ngoài lạnh lắm, đi bộ về dễ bị cảm.” Thi Vũ cười nhẹ, sau đó giống như nghĩ ra điều gì, “Ôi chao, thật ngại quá, có thể bạn trai cô không biết lái xe.”

Phó Tranh mím môi: “Biết lái.”

Thi Vũ cắn khóe môi: “Nhưng cho dù biết lái xe, dẫu sao cũng chưa mua xe, coi như không lái nhiều. Chiếc BMW S7 này của Dương Bồi cho người mới lái, áp lực tâm lý rất lớn. Nếu như anh luôn nghĩ chiếc xe đắt như vậy sợ va chạm vào đâu, ngược lại dễ xảy ra chuyện, hay là để bạn trai tôi đưa hai người về...”

Đối mặt với sự áp bức từng bước của Thi Vũ, Ninh Uyển đã hơi không nhịn nổi, cô vừa muốn cảnh cáo Thi Vũ phải có chừng mực, Phó Tranh bên cạnh lại mở miệng:

“Ai nói với cô tôi không có xe?”

Giọng điệu lạnh lùng đó, cái liếc đầy vẻ bề trên của anh... Cái này...

Diễn quá xuất sắc rồi... Chỉ là... Chỉ là mình anh là A Đấu bùn nhão không trát nổi tường*... dẫu sao anh thực sự không có tiền…

* (khiến người khác thất vọng)

Trong chớp mắt, Ninh Uyển bỗng cảm thấy đặc biệt áy náy, cô vốn tìm Phó Tranh để chống đỡ tạm, kết quả cuối cùng vì mình, còn liên lụy anh cũng bị khinh bỉ, nhưng tình cảnh là vậy, nỏ mạnh hết đà, Phó Tranh vẫn liều mạnh chiến đấu, kỹ thuật diễn xuất vẫn rất mẫu mực...

Cô chỉ có thể cúi đầu kéo tay áo của Phó Tranh: “Bỏ đi, đừng quan tâm cô ta, đi thôi.”

Nhưng có lẽ Phó Tranh là đàn ông, thực sự không nuốt nổi cục tức này, anh đanh mặt lấy điện thoại ra, sau đó gọi điện thoại: “Trương Kiều, cậu qua đây đón tôi, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Cúp điện thoại, Phó Tranh mới nhìn Thi Vũ: “Không phiền bạn trai cô đưa chúng tôi về, tôi bảo tài xế của tôi đến đón. Bình thường Ninh Uyển không thích tôi quá phách lối, tôi cảm thấy tôi và cô ấy giống như bất kì một đôi tình nhân bình thường khác rất tốt, cho nên không lái xe. Cảm ơn sự quan tâm của cô, cô thật sự rất nhiệt tình giống như các bạn học nói.”

Phó Tranh nói đến đây, đột nhiên bật cười, dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ tiếp tục cảm ơn, nói: “Nhưng add Wechat thì thôi đi, vì tôi biết lái xe, chỉ là bình thường hay giao cho tài xế, thật sự lái không thành thục lắm. Nhưng cũng không cần phiền cô nhiệt tình còn riêng tư chỉ dạy tôi.”

Phó Tranh nói xong, toàn hội trường quả nhiên xôn xao, đều là nam nữ trưởng thành, còn không nghe ra hàm ý tinh tế muốn add Wechat sao?

Kẻ xông pha đầu tiên bùng nổ là Dương Bội, anh ta vốn uống chút rượu, những “ngọn gió” ngày hôm nay đều bị Phó Tranh cướp mất, vốn đã nhịn tức từ khi trong xe, bây giờ lại nghe thấy Thi Vũ lén lút quyến rũ Phó Tranh sau lưng mình, thật sự tức đến mất trí rồi.

“Cô muốn add Wechat của anh ta sau lưng tôi?”

“Không có! Em không nói muốn dạy anh ta lái xe! Em vốn không hỏi Wechat của anh ta. Thứ rác rưởi gì thế này...” Thi Vũ tức đến đỏ mắt, cô ta trừng mắt với Phó Tranh, “Rõ ràng là tên đàn ông này muốn dụ dỗ em, dùng mọi cách quấy rối hỏi phương thức liên lạc của em, em không cho anh ta, bây giờ anh ta thẹn quá hóa giận vu khống em.”

Ninh Uyển thực sự không ngờ đến tình cảnh này, lúc này cô có chút gấp gáp, không bằng chứng, cho dù điều Phó Tranh nói là thật… nhưng loại chuyện này thực sự khó nói rõ...

Nhưng lúc cô gấp muốn chết, Phó Tranh lại bình tĩnh như thường, anh lấy điện thoại ra, sau đó nhấn vài cái, tiếp theo giọng nói uốn éo của Thi Vũ truyền đến từ trong điện thoại:

“Chào luật sư Phó, lúc nãy là tôi đã mạo phạm anh... Anh xem chúng ta có thể add Wechat, trao đổi số điện thoại không? Sau này không chừng có gì có thể chỉ bảo nữa.”

Phó Tranh mở đến đây, ấn nút dừng đúng lúc, sau đó anh nhìn Thi Vũ sắc mặt đã xanh mét, cười văn nhã và cực kỳ gợi đòn: “Thật ngại quá, là bệnh nghề nghiệp của luật sư, cái gì cũng tiện tai ghi âm lại để làm bằng chứng. Dẫu sao tôi cũng đã cố gắng hạn chế, nhưng cũng sợ có người rắp tâm hắt nước bẩn lên người tôi, nhìn thấy người khác giới muốn nói chuyện riêng với tôi, tôi không nhịn được liền ghi âm lại, để phòng sau này Ninh Uyển hiểu lầm, khi nãy lúc cô Thi đến cũng đúng lúc cầm điện thoại, tiện tay ghi âm, không ngờ thật sự có thể dùng nó.”

Phó Tranh nói xong, lại cười, sau đó nhìn đồng hồ trên tay: “Cũng không sớm nữa, tôi và Ninh Uyển đi trước, tạm biệt các vị.” Anh ngừng một chút, sau đó liếc Thi Vũ, bổ sung thêm câu, “Ồ, không, là vĩnh viễn không gặp lại, sau này tôi không để Ninh Uyển lại đến tham gia buổi tụ họp kiểu đẳng cấp này nữa.”

...

Phó Tranh kéo Ninh Uyển đi như vậy, để lại mớ hỗn loạn cho Thi Vũ thu dọn.

Đây chẳng qua là một cái tát ngay tại trận đầy đủ bằng chứng thừa logic, bây giờ Thi Vũ ở trước mặt khách khứa, giống như bị lột sạch quần áo, sau đó bị đánh một trận dã man, trên mặt hết đỏ rồi trắng, mà Dương Bội lại nổi điên ngay tại chỗ.

“Cô đúng là loại tiện nhân không biết xấu hổ, tôi biết ngay loại phụ nữ không chung thủy. Lúc đầu nếu không phải tôi mua BMW S7, không phải cô vẫn không mặn không nhạt với tôi sao? Hay lắm, sau này tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, đừng đến tìm tôi, chia tay, coi như tối nay tôi tặng cô làm quà sinh nhật!”

Thi Vũ đương nhiên là cắn chặt răng chối bay biến: “Em không có! Dương Bồi, sao anh có thể nghe lời gièm pha của người ngoài?” Thi Vũ tức hộc máu, cũng không quan tâm logic gì, chỉ giải thích lung tung: “Phó Tranh đó tuy từ Mỹ về, nhưng lại không có tiền, cái gì mà tài xế chắc chắn là nói bậy, em thấy anh ta không phải người có tiền, không tin anh xem, bọn họ một lúc nữa chắc chắn sẽ bắt xe!” Cô ta gấp gáp nói, “Sao em có thể đi tìm loại đàn ông đến xe cũng không có cơ chứ, vốn không môn đăng hộ đối với em.”

Thi Vũ đang yên ổn có một bữa tiệc sinh nhật khoe mẽ, kết quả cuối cùng không chỉ mất thể diện, lớp lót trong cũng không còn, đến bạn trai có thể sắp đá mình, đương nhiên không chịu ngồi im đợi chết, ngay tại trận kéo bạn trai Dương Bồi đến chỗ cửa sổ. Nhìn từ góc độ này, vừa trùng hợp có thể nhìn thấy cửa chính khách sạn, đúng như dự đoán, không lâu sau, Ninh Uyển và Phó Tranh xuất hiện ở cửa.

Rất nhanh, có một chiếc taxi dừng trước mặt bọn họ, Ninh Uyển đi trước, vừa chuẩn bị mở cửa sau...

Thi Vũ như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô ta nhìn Dương Bồi, lại nhìn khách khứa trong hội trường: “Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói hai người họ khoác lác, khi nãy tôi nói muốn add Wechat cũng là muốn thăm dò đối phương, tôi nhìn hắn ta không chừng là một kẻ giả nghèo lừa Ninh Uyển, cũng là muốn tốt cho Ninh Uyển, lo cô ấy mất cả tiền lẫn sắc...”

Chỉ là lời cô ta chưa nói xong, ở dưới lầu, Ninh Uyển bị Phó Tranh kéo lại, chiếc taxi đó cũng rời đi. Sau đó rất nhanh, một chiếc xe thể thao vô cùng xa hoa chói mắt lái đến, dừng trước mặt Phó Tranh và Ninh Uyển, có một người bước xuống từ ghế lái, gật đầu như chào hỏi một chút với Phó Tranh, sau đó đối phương đem chìa khóa cho Phó Tranh. Thi Vũ dõi theo thấy Phó Tranh mở cửa siêu xe này cho Ninh Uyển, sau đó anh cũng bước vào ghế lái, tiếp theo, sau một tiếng gầm, siêu xe đưa hai người đi xa...

“Trời ơi! Đấy là xe thể thao Pagani đó sao? Là Pagani sao? Mắt tôi không hoa chứ?”

“Sao sai được, là Pagani, tôi thấy rõ rồi!”

“Là dòng xe nào thế?”

“Cái này tôi không thấy rõ, nhưng dòng nào không quan trọng, Pagani không phải loại xe dưới mười triệu đâu...”

Rất nhanh, những bạn học còn lại trong hội trường nhìn cửa chính dưới lầu nhận ra dòng xe, vô cùng kinh ngạc, không nhịn được cảm khái...

“Bạn trai của Ninh Uyển là người có tiền đẳng cấp nào thế... Quá đáng sợ rồi...”

“Yêu cô ấy thật đấy, vì diễn màn “yêu đương của những người bình thường” cùng cô ấy mà không lái xe, quá nhường nhịn rồi...”

“Hơn nữa còn bảo vệ tốt cô ấy, Ninh Uyển thật sự có cuộc sống viên mãn...”

...

Dương Bồi đã sớm hất tay Thi Vũ ra tự mình rời khỏi, rõ ràng là tiệc sinh nhật của mình, nhưng những vị khách còn lại chỉ thảo luận vô cùng ngưỡng mộ Ninh Uyển, mà mình là nhân vật chính đã sớm mất sạch thể diện, vừa ngại ngùng vừa thảm hại, Thi Vũ dậm chân tức giận, chỉ cảm thấy không có mặt mũi nhìn người khác, vừa khóc vừa chạy vào phòng khách sạn.