Chương 1: Lời đồn
“Này này! Cậu biết Khuy nương không?”
Buổi tối vắng vẻ trên phần đường dành cho người đi bộ, hai nữ sinh vừa tan lớp học thêm, khoác tay nhau đi về, một trong hai cô gái, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Khuy nương? Là gì vậy?”
Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.
“Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”
“Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…”
“A a ── đừng nói nữa! Ban đêm sao lại nhắc đến mấy chuyện sởn tóc gáy như vây chứ, còn không mau về nhà!” Cô gái kia, cuối cùng đã bị dọa vội mở miệng ngăn chặn việc tiếp tục chủ đề, kéo cô gái đang hả hê chê cười bạn nhát gan, đi nhanh về phía nhà mình. Rất sợ sau lưng mình sẽ đột nhiên xuất hiện thứ kỳ quái gì đó.
Sở Nhạc vừa xuống xe, trùng hợp đi sau lưng hai cô gái đang thảo luận đề tài này, mà những gì họ đang xì xầm to nhỏ cũng lọt vào tai, trong lòng không khỏi cười thầm, cảm thấy chuyện các nàng soạn ra cũng quá mức phi lý rồi? Thế giới này lấy đâu ra nhiều ma thế?
Lấy di động ra, Sở Nhạc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, đã hơn mười giờ, bước chân càng nhanh hơn, vội trở về nơi mình thuê. Nếu không phải bởi vì gần đây quá bận, tăng ca đến giờ này, hắn đã về nhà từ sớm. Từ trạm xe bus đến nơi hắn thuê, cần phải vòng qua một vòng lớn, lãng phí không ít thời gian. Trong lòng Sở Nhạc âm thầm suy nghĩ, làm sao mới có thể trở về nhà nhanh hơn một chút, lúc đi ngang qua hẻm nhỏ ven đường, không khỏi dừng chân.
Bên tay phải của hắn, có một hẻm nhỏ lối tắt có thể thông đến nơi hắn ở.
Hai bên hẻm nhỏ tương đối chật hẹp, ánh sáng thập phần âm u. Tuy rằng hai bên trong con đường cũng có vài ngọn đèn, nhưng ánh đèn mờ mờ kia cũng không sao chiếu sáng được, nơi nằm ngoài phạm vi chiếu sáng của đèn đường, vẫn là một mảnh tối tăm. Nếu như đi qua hẻm nhỏ này, ngược lại có thể trở về nhà sớm hơn chút. Bất quá hẻm nhỏ này, Sở Nhạc trước nay chưa từng đi qua, trong lòng do dự một phen, có thể cũng không có vấn đề gì đâu, để thuận tiện, Sở Nhạc quyết định trực tiếp đi qua hẻm nhỏ này.
Chân vừa bước vào trong hẻm nhỏ, bốn phía giống như bị vây trong bóng tối, Sở Nhạc ngẩng đầu quan sát hai bên, không nhìn rõ kiến trúc bên đường là gì, chỉ cảm thấy vách tường cao cao, mang đến cho một bầu không khí vô cùng áp lực. Dựa theo ngọn đèn chỉ dẫn phía trước mà bước nhanh tới, Sở Nhạc tiếp tục tiến sâu vào. Bất tri bất giác, hắn đã đi hơn phân nửa con hẻm, nhưng rồi bước chân lại chậm rãi dừng lại một lần nữa.
Chợt thấy bên trái trước mặt hắn, có một tòa nhà, xung quanh ngôi nhà được bao bọc bởi tường cao màu trắng. Không biết có phải bởi vì lâu ngày không có tu sửa bề mặt tường, phía dưới tường trắng, lộ ra một khe nứt dài một thước, chỗ bị nứt nghiêm trọng nhất, thậm chí gạch vữa bên trong còn rớt ra, để lộ một cái lỗ nhỏ.
Lỗ bị nứt kia, đối với Sở Nhạc mà nói, cũng không có gì đáng chú ý. Chỉ là, nữ nhân tóc đen xoay lưng về phía hắn, luôn dựa sát bên ngoài bờ tường trắng, dùng tư thế quỷ dị hoàn toàn kề sát bên lỗ nhỏ kia, mới là thứ khiến người chú ý nhất…
Nữ nhân tóc đen xoay lưng về phía Sở Nhạc, thân thể xiêu vẹo gần như nghiêng hẳn về một bên, dựa bên góc tường kia, giống như đang thông qua lỗ nứt chăm chú nhìn vào bên trong. Vốn loại tình huống này, trong ấn tượng của Sở Nhạc đều sẽ cho rằng, nữ nhân này nếu không phải có khúc mắc gì với chủ nhân trong căn nhà, cho nên ban đêm chạy đến đây quấy rối, thì nữ nhân này cũng là một bệnh nhân tâm thần.
Cho dù là thế nào, Sở Nhạc đều cảm thấy đây là chuyện phiền phức, không thể dây vào, nghĩ muốn lẳng lặng vòng qua. Tiếng bước chân tận lực nhẹ nhàng, Sở Nhạc chậm rãi vòng qua bên cạnh nàng, nhưng hai mắt lại nhịn không được quan sát nữ nhân bên tường.
Nữ nhân tóc tai rối bù đến bên hông, vì nàng ta xoay lưng về phía Sở Nhạc, cho nên hắn cũng không nhìn rõ hình dáng trước mặt của nàng như thế nào. Chỉ có thể từ sau lưng, quan sát nàng một thân váy dài màu xanh, lộ ra cánh tay cùng đôi chân, rất trắng, nhưng cũng vô cùng bẩn. Trên cánh tay cùng đôi chân, giống như dính không ít vài thứ màu đen như là bùn đất, hai chân để trần dẫm trên đất, cũng không mang giày. Hơn nữa điều khiến Sở Nhạc cảm thấy quỷ dị chính là, nữ nhân này từ lúc hắn nhìn thấy, vẫn luôn duy trì cùng một tư thế, cũng không động đậy, nghiêng người dựa bên bờ tường, giống như đông cứng…
Không muốn nhìn tiếp nữa, Sở Nhạc xoay đầu tiếp tục đi về phía trước, gia tăng cước bộ, nhưng không ngờ vô ý đá phải chiếc bình rỗng mà người khác tiện tay vứt trên đường, chiếc bình “bong bong ──” lăn trên đất, ở trong hẻm nhỏ cực kỳ yên tĩnh này, thanh âm lại càng đặc biệt rõ ràng.
“Không xong!” Sở Nhạc thầm nghĩ, nhanh chân tiến về phía trước, không hề quay đầu nhìn nữ nhân giống như người điên kia, rốt cuộc có để ý thấy hắn không.
Đến khi Sở Nhạc bước ra khỏi con hẻm nhỏ, một lần nữa đi ra đến đường lớn, mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Lúc tiếp tục đi về nơi hắn ở, cũng không phát hiện ra, nữ nhân vẫn duy trì cùng một tư thế, bất động dựa bên tường kia, không biết bắt dầu từ lúc nào, đã xoay đầu hướng đến phương hướng Sở Nhạc vừa đi.