Editor: Mứt Chanh
Mạnh Thử Hàn đến Mã Yến Sơn được hai ngày, khí hậu có chút nóng không chịu được, cô từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé cho nên chưa
ăn qua loại khổ này.
Cũng may là thân thể cô khỏe mạnh, lại thường xuyên cùng Khương Kiền vận động, chưa đến hai ngày liền không có việc gì.
Nhưng Lâm Lê
không chịu được cho nên ở trên giường bệnh nằm vài ngày, vẫn là Mạnh Thử Hàn tay cầm tay chiếu cố.
Chờ đến tổ《 hình xăm 》 đến đông đủ,bệnh của Lâm Lê gần như đã khỏi.
Ngày đó bắt đầu quay thì trời mưa.
Mã Yến Sơn âu u cùng mưa gió sắp đến, Mạnh Thử Hàn quay xong phân cảnh của mình. Lâm Lê nhanh chóng cầm áo khoác phủ thêm cho cô.
Đạo diễn ở bên kia nói: "Thử Hàn, cô quay xong rồi thì tự mình đi về trước, miễn cho bị mưa ướt."
Mạnh Thử Hàn nhìn Lâm Lê cầm chiếc ô màu xanh lục, lắc đầu nói: "Không, tôi muốn xem mọi người đóng phim để học tập một chút."
Chờ đến kết thúc cảnh quay trong ngày hôm nay
thì đã là buổi chiều.
Trời mưa lớn hơn một chút, khi về đến nhà bên kia thì gặp được một cô bé, cô bé chạy nhanh nên ngã ở trên mặt đất, cả người dính bùn
liền quỳ rạp trên mặt đất khóc.
Mạnh Thử Hàn thở dài, nhớ tới Kiểu Kiểu của mình, cô lấy chiếc ô trong tay Lâm Lê đi qua, duỗi tay đỡ cô bé dậy.
Cô bé phủ bùn đầy người, trên mặt cũng dính đầy.
Mạnh Thử Hàn nói: "Như thế nào chạy nhanh như vậy, cẩn thận một chút chứ."
Cô bé thút tha thút thít mà trả lời: "Là hiệu trưởng nói có người muốn tới, để cho con đi đón một chút,con chạy quá nhanh liền ngã hu hu hu."
Cô bé khóc đến thương tâm, còn đang nói quần áo của mình đều dơ về nhà khẳng định sẽ bị mắng.
Bây giờ mưa ngày càng nhiều, xuống núi cũng trơn trợt mà toàn thân cô bé đều dính bùn, Mạnh Thử Hàn nhịn không được nói: "Như vậy đi, hiện tại dì vừa vặn không có việc gì, dì giúp con đi đón người,thế nào?."
Dù sao bây giờ quay xong cũng còn sớm, trên núi tín hiệu cũng không tốt, Mạnh Thử Hàn không có việc gì làm cho nên giúp cô bé một chút cũng chưa chắc không thể.
Cô bé nhanh chóng liền đáp ứng, vui vẻ mà nói một tiếng: "Cảm ơn dì."
Đi xuống chân núi đón người kỳ thật rất đơn giản, Mã Yến Sơn nghèo khó vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người ở, thời tiết ác nghiệt như vậy, người tới có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa hiệu trưởng trường Hy Vọng ở Mã Yến Sơn bảo đến đón, khẳng định không phải người bình thường, hẳn là người rất giàu.
Mạnh Thử Hàn cùng đạo diễn nói tình huống bên này, liền cùng Lâm Lê
xuống núi đón người.
Mưa phùn kéo dài nên trên cây tích nước mưa, tất cả đều rơi ở ô bùm bùm rung động.
Trong chốc lát, Mạnh Thử Hàn cùng Lâm Lê liền đến dưới chân núi, chẳng qua người còn chưa tới, hai người đành đợi một lát.
Lâm Lê không khỏi oán giận: "Này người nào, thời tiết như vậy mà còn để người ta chờ."
Mạnh Thử Hàn vuốt cằm gật đầu, "Thật là khó chịu."
Lâm Lê nắm tay lại, "Nếu trong chốc lát người kia tới thật, thế nào chị cũng phải đánh cho hắn ta một trận!"
Mạnh Thử Hàn liếc cô một cái, nở nụ cười, "Chính là chị nói, đến lúc đó đừng bỏ qua nha."
Lại đợi khoảng mười lăm phút, Lâm Lê sắp ngồi không yên, khuyên Mạnh Thử Hàn đừng đợi.
Cho dù là ai ở chỗ này ngược gió dầm mưa chờ hơn mười phút cũng sẽ tức giận như vậy, Mạnh Thử Hàn cũng không ngoại lệ, cô gật gật đầu liền xoay người đi.
Còn chưa kịp
xoay người liền nhìn thấy bên trong mưa có người đi tới.
Mang một chiếc ô lớn màu đen, cả người đều được giấu kĩ dưới ô.
Rất xa, Mạnh Thử Hàn liền cảm thấy thân hình người này có chút quen mắt.
Lâm Lê tức giận mà nói: "Người tới rồi, Tiểu Hàn, một lát em nhìn cho kĩ đi, thế nào chị cũng phải giáo huấn hắn một chút!"
Mạnh Thử Hàn: "Rửa mắt mong chờ."
Người đó đến gần, Lâm Lê còn chưa kịp nhận ra
thì Mạnh Thử Hàn đã nhận ra.
Người tới dáng người cao ráo, hai chân thon dài, tay nắm ô càng là thon dài trắng nõn, Mạnh Thử Hàn chớp mắt liền từ trong ô của Lâm Lê đi ra ngoài.
Lâm Lê không biết đã xảy ra cái gì, chỉ là hô một tiếng: "Tiểu Hàn em làm gì thế!"
Người đàn ông mang chiếc ô đen dừng lại, mái ô nâng lên rốt cuộc cũng nhìn rõ được diện mạo.
Mạnh Thử Hàn chạy chậm qua, một chút liền chui vào ô của anh rồi duỗi tay ôm lấy eo anh.
Khương Kiền nhíu mày, "Đừng để mưa làm ướt."
Lâm Lê bị sốc, vì cái gì Khương tổng lại ở chỗ này?
Hiệu trưởng muốn tới đón người chính là Khương tổng sao?
Kia làm sao bây giờ, vừa rồi cô còn cùng Mạnh Thử Hàn nói phải hảo hảo giáo huấn một phen, Mạnh Thử Hàn có thể nói cho Khương tổng hay không?
Lâm Lê nắm ô nghi ngờ.
Bất quá nghĩ nghĩ, Mạnh Thử Hàn không phải loại người như vậy, sao có thể sẽ đem loại chuyện này nói cho Khương tổng chứ!
Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Mạnh Thử Hàn: "Lê tỷ, chị lại đây nha, không phải nói phải hảo hảo giáo huấn anh ấy một chút sao?"
Vừa mới còn tín nhiệm với Mạnh Thử Hàn
vô cùng,Lâm Lê: "......"
Lâm Lê u oán mà nhìn Mạnh Thử Hàn.
Ba người cùng nhau lên núi, Mạnh Thử Hàn tránh ở dưới ô của Khương Kiền, ôm cánh tay Khương Kiền một đường nói chuyện, Lâm Lê một mình lẻ loi mà đi phía sau, trong lòng bi thương.
Dưới ô, Mạnh Thử Hàn ôm cánh tay Khương Kiền.
"Anh tại sao lại ở chỗ này? Là bởi vì em sao?"
Khương Kiền thề thốt phủ nhận, "Không phải."
Mạnh Thử Hàn hừ một tiếng rồi đẩy Khương Kiền một phen, có chút không vui, cô tiếp tục hỏi, "Khương tổng không phải chú trọng quan niệm thời gian nhất sao? Như thế nào hôm nay liền đến muộn?"
Khương Kiền không dừng lại, tiếp tục đi tới phía trước, bất quá vì nhân nhượng Mạnh Thử Hàn bước chân ngắn, cho nên cũng đi chậm chút.
Anh trả lời: "Xe hư dừng ở trấn trên,nên anh
đi bộ tới."
Đi bộ tới?
Mạnh Thử Hàn há to miệng, trấn gần Mã Yến Sơn nhất rất xa, Khương Kiền thế nhưng đi bộ tới, phải đi mấy giờ cơ chứ?
"Vậy anh đi mấy tiếng rồi?"
"Hai ba tiếng đồng hồ."
"Anh chờ xe sửa chữa xong lại qua đây, không cần vội chút thời gian này, em cũng không vội mà gặp anh."
Khương Kiền trầm mặc một trận, Mạnh Thử Hàn nhìn thấy trên mặt anh không có biểu tình hơi có chút thất thần không biết suy nghĩ cái gì.
"Khương tổng?" Mạnh Thử Hàn hô một tiếng.
Khương Kiền lúc này mới phục hồi tinh thần, trên mặt thế nhưng không tự giác mà
nóng lên, anh mím môi, nói: "Nhưng Mạnh Thử Hàn, anh lo lắng."
"Anh lo lắng cái gì?" Mạnh Thử Hàn dừng lại rồi túm chặt cánh tay Khương Kiền, Lâm Lê nhìn thấy hai người phía trước mình dừng lại, cô cũng dừng lại, làm bộ như đang xem phong cảnh nơi khác.
Tiếng cười Mạnh Thử Hàn từ trong cổ họng tràn ra tới, "Khương tổng anh vừa mới nói cái gì? Anh nói lớn lên, em không nghe thấy."
Khương Kiền dời mắt rồi rung nước mưa trên chiếc ô xuống.
Không khí trên núi so với thành phố tươi mát rất nhiều, trận mưa này tới khiến cho không khí bên trong đều phảng phất tràn ngập nước mưa cùng bùn đất, không giống như mùi bụi.
Hít một hơi,không khí vào trong phổi cực kì thoải mái.
Khương Kiền yên tĩnh một hồi lâu nhưng vẫn không lay chuyển được Mạnh Thử Hàn, đành phải lại lặp lại một lần: "Anh lo lắng."
Vừa đi qua, liền thấy lỗ tai Khương Kiền đã đỏ hơn phân nửa, thật đáng yêu.
Mạnh Thử Hàn
cười, nhón chân tới che lại lỗ tai anh. Cả người đều dán ở trên người anh, cảm thụ được bên trong ngực anh nhảy lên và độ ấm truyền đến cô qua chiếc áo khoác.
Cằm cô để ở trên vai Khương Kiền liền đè thấp giọng nói: "Khương tổng, anh lo nhất ở chỗ nào?"
Giọng nói thần thái của cô đều như là đang câu dẫn anh, tất cả đều lộ ra mê hoặc.
Hầu kết Khương Kiền vừa chuyển động, rũ mắt nhìn vào mắt cô,giọng nói trầm thấp: "Mạnh Thử Hàn, em cái yêu tinh này."
"Cho dù thật là yêu tinh, còn không phải yêu tinh của anh sao?"
Khương Kiền cười.
Lâm Lê nhịn không nổi hai người kia, có thể
suy xét một chút loại lớn tuổi độc thân như cô hay không!
Lâm Lê đang muốn nói chuyện thì trên sườn núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét to: "Thử Hàn! Lâm Lê! Là các người đã trở lại sao?"
Thì ra là phó đạo diễn.
Lâm Lê lập tức liền lên tiếng: "Phó đạo diễn Trần! Là chúng tôi!"
Phó đạo diễn Trần vài bước xuống dưới, do trời mưa nên đường núi trơn trợt vì thế phó đạo diễn Trần liền một đường cũng tới được trước mặt bọn họ.
Phó đạo diễn Trần nhìn người dưới chiếc ô
đen, không để ý liền hỏi câu: "Tìm được người chưa? Vừa rồi tôi ở nhà đợi đã lâu không thấy hai người trở về, liền ra tới tìm một chút."
Phó đạo diễn Trần có chút tò mò, như thế nào Mạnh Thử Hàn liền cùng vị này đứng chung một cái ô chứ?
Phó đạo diễn Trần nhìn về phía Lâm Lê, Lâm Lê xoải bước đi tới, bung ô ngăn cản phó đạo diễn Trần.
Lâm Lê cười rộ lên nói: "Là muốn ăn cơm sao? Ha ha, phó đạo diễn Trần có tâm, đi thôi đi thôi,nhanh đi thôi."
"Chính là......" Phó đạo diễn Trần không cam lòng mà lại nhìn cái ô màu đen, vừa vặn mái ô nâng lên
liền nhìn thấy Mạnh Thử Hàn ôm cánh tay người đàn ông bên cạnh.
Cười như mùa xuân đến là dáng vẻ chưa từng nhìn thấy qua.
Người đàn ông bên cạnh càng là phong thần tuấn lãng, đĩnh bạt cao lớn, hai người đứng chung một chỗ xứng đôi cực kỳ.
Phó đạo diễn Trần thu hồi ánh mắt liền nhỏ giọng ở bên tai Lâm Lê nói thầm: "Này thấy thế nào đặc biệt giống Khương tổng thì phải?"
"Không phải Khương tổng." Lâm Lê kéo hắn đi về trên núi, thở hổn hển, "Không phải Khương tổng thì còn có thể là ai? Phó đạo diễn Trần anh đừng như vậy bố trí Tiểu Hàn nhà của chúng tôi, trừ bỏ Khương tổng, cô ấy còn có thể nắm tay ai đây?"
Phó đạo diễn Trần gật gật đầu, "Khương tổng thế nhưng tới thăm ban sao?"
Ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi, phó đạo diễn Trần cất cao giọng lên chút, "Không thể nào? Khương tổng thế nhưng sẽ tới loại địa phương này thăm ban sao? Quá không thể tưởng tượng."
Lâm Lê liếc phó đạo Trần một cái, "Những chuyện anh không tưởng còn nhiều lắm."
Bốn người đi dọc theo đường núi, vừa vặn là đuổi kịp cơm chiều ở đoàn phim.
Trên núi thức ăn đều đơn sơ, vẫn là các thôn dân trên núi đưa
cơm tới, mấy ngày nay ăn mấy thứ này sớm đã thành thói quen.
Đạo diễn nhìn thấy người tới thế nhưng là Khương Kiền thì hoan nghênh đến cực điểm, vội vàng để Khương Kiền cũng cùng nhau ăn cơm.
Vì thế đạo diễn lấy một chén cơm cùng khoai lang tới trước mặt Khương Kiền.
Khương Kiền nhìn chằm chằm khoai lang đỏ rồi nhận lấy.
Khương Kiền lấy cơm ngồi ở bên cạnh Mạnh Thử Hàn, hít một hơi, "Nhiều ngày qua liền ăn thế này sao?"
Mạnh Thử Hàn ăn một ngụm, cô không kịp thích nghi khi mới vừa tới đây nhưng sau đó đã quen ăn như vậy. Chỉ là Khương Kiền từ nhỏ đã sinh hoạt tốt, cũng không biết có thể ăn được hay không.
Cô gắp một củ khoai lang đỏ lên rồi đưa tới bên miệng Khương Kiền, nheo
mắt cười, "Khương tổng anh nếm thử xem, còn rất ngọt."
Khương Kiền lấy nó rồi ăn, khoai lang đỏ quả thực ngọt.
Anh nhíu mày suy nghĩ, thừa dịp ở đây không ai chú ý liền ở bên tai Mạnh Thử Hàn nói: "Ngọt không bằng em."
Mạnh Thử Hàn dừng tay lại, kỳ quái mà nhìn về phía Khương Kiền.
"Khương tổng,anh lại lên mạng tìm mấy lời âu yếm nữa phải không?"