Editor: Mứt Chanh
Mặc dù chuyện này bị Khương Kiền đè ép xuống nhưng cư dân mạng đều biết Mạnh Thử Hàn nɠɵạı ŧìиɧ cùng Lục Hưu.
Lục Hưu là ai? Lục Hưu chính là thiếu niên má lúm đồng tiền ở Đại tân sinh!
Trong khoảng thời gian ngắn này chương trình Đại tân sinh bị xào lên lửa nóng, nhảy thành chương trình vương giả của năm nay.
Buổi ghi hình cuối cùng được tiến hành phát sóng trực tiếp toàn mạng, không có cắt nối biên tập. Cơ chế bỏ phiếu áp dụng trong ba phút với toàn cư dân mạng để bảo đảm tính công bằng.
Ở hậu trường, Phùng Tử Dạng kéo Mạnh Thử Hàn tới, có chút hận sắt không thành thép, "Mạnh Thử Hàn, chị có phải ngốc hay không? Em đã nói cho chị biết Chu Bồi cùng Lạc Phán muốn hãm hại chị mà!"
Mạnh Thử Hàn nhéo khuôn mặt của Phùng Tử Dạng, "Yên tâm, không thành vấn đề."
Cô mặc một chiếc váy dài màu lam, vòng eo phác hoạ ra đường cong cực tốt, váy hơi hơi có chút bồng bềnh.
Trên cổ hiện ra xương quai xanh, làn da trắng như sứ cùng xương quai xanh tôn lên dáng vẻ động lòng người của cô.
Phùng Tử Dạng tức giận mà dậm dậm chân, cảm thấy Mạnh Thử Hàn ngu như vậy tại sao sẽ cùng Khương tổng kết hôn chứ?
Muốn kết cũng nên là cô ta!
Mạnh Thử Hàn đi toilet ra, Lâm Lê đuổi kịp tới thúc giục Mạnh Thử Hà nói là muốn bắt đầu quay hình, Mạnh Thử Hàn mới rời đi.
Nhìn Mạnh Thử Hàn có chút thất thần, Lâm Lê hỏi: "Em có phải tính toán chuyện gì hay không?"
Mạnh Thử Hàn không có giấu giếm, "Ừ, chị của em là Mạnh Chung Xu bị người ta hại chết."
Trong mắt cô lạnh lẽo thật sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Em tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn họ!"
Giày cao gót dừng ở trên sàn nhà, bốn phía là sự yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm của giày cao gót.
Lâm Lê chớp chớp mắt, mất một lúc lâu cũng không rõ chuyện này.
Ban đầu Mạnh Thử Hàn còn tưởng rằng Chu Bồi chỉ là tra nam nhưng sau khi điều tra bối cảnh của Chu Bồi mới phát hiện năng lực chân chính chính là Chu phu nhân.
Mùa đông năm 2014, Chu phu nhân đã từng đâm chết người, sau lại không biết vì cái gì mà vô tội được phóng thích.
Mùa xuân năm 2015, Chu phu nhân lại lần nữa đâm bị thương người khác, sau đó chi rất nhiều tiền,lại không giải quyết được gì.
Chu phu nhân làm Mạnh Thử Hàn kinh hãi.
Lúc Mạnh Chung Xu xảy ra chuyện cũng có quan hệ với tai nạn xe cộ.
Lúc ấy cảnh sát phán định chỉ là một hồi ngoài ý muốn, chỉ là Mạnh Chung Xu lái xe đánh vào lan can phòng hộ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là ngoài ý muốn.
Mạnh gia lúc ấy cũng cho rằng Mạnh Chung Xu chỉ là ngoài ý muốn, sợ hãi tra xuống sẽ làm sự tình của Mạnh Chung Xu bại lộ trước mặt công chúng, lúc này mới từ bỏ điều tra.
Mạnh gia cảm thấy bất quá chỉ là tra nam, dù sao Mạnh Chung Xu cũng đã chết rồi lại tra xuống đều không có ý nghĩa gì.
Nhưng hôm nay ngẫm lại, nếu lúc trước Mạnh gia tiếp tục tra xuống, chưa chắc tra không ra Chu Bồi, chưa chắc tra không ra Chu phu nhân.
Vậy có thể biết được Mạnh Chung Xu cũng không phải ngoài ý muốn mà chết mà là cố ý bị thương tổn đến chết.
Nói đến cùng, Mạnh gia đối với Mạnh Chung Xu...... Kỳ thật còn không bằng mặt mũi quan trọng.
Lại nói hiện tại, chứng cứ điều tra liền ở trước mắt, đây là video từ trong hộp đen xe của chu phu nhân.
Năm đó chiếc xe kia của Chu phu nhân đã báo hỏng, nhưng Chu phu nhân thật sự là có tật xấu, thế nào cũng phải đem video mình đâm chết người xem đi xem lại.
Thật là bệnh tâm thần.
Mạnh Thử Hàn dựa vào ven tường, cô mở video nhìn một lần, ánh mắt cô lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô tận mắt nhìn thấy Chu Bồi bỏ Mạnh Chung Xu không màng đến, Chu phu nhân lạnh nhạt mà đâm qua.
Sau khi xem xong, sắc mặt cô tái nhợt, hàm cắn chặt.
Đem điện thoại thả lại trong túi, cô trở lại phòng hóa trang. Không nghĩ tới lại gặp Thẩm Hi.
Thẩm Hi duỗi tay giữ chặt cổ tay Mạnh Thử Hàn, trên cổ tay cô mang cái lắc tay bạc khảm kim cương của Mạnh Chung Xu.
Mạnh Thử Hàn quay đầu, không kiên nhẫn hỏi: "Làm gì?"
Thẩm Hi nhíu mày, "Lục Hưu kia cùng em là chuyện như thế nào?" Ánh mắt hắn biến đổi, trở nên trào phúng, "Thử Hàn, hay là nói Lục Hưu kia chỉ là thế thân của anh sao?"
Mạnh Thử Hàn tránh thoát khỏi tay của Thẩm Hi, không khách khí mà cười lạnh một tiếng, "Thẩm Hi,đầu óc anh thật không còn tốt sao? Trên mạng nói anh cũng tin sao? Tôi còn nói ba tôi là Mạnh Chấn Quốc, anh tin hay không?"
"Tính cách này của em thật đúng là trước sau như một không thay đổi, anh hiểu rồi." Thẩm Hi cười như không cười mà nói.
Mạnh Thử Hàn nhấp môi: "......"
Anh đến tột cùng hiểu rõ cái thứ gì!
Cô nhắm mắt lại dựa vào ven tường, ánh đèn hành lang chiếu sáng đem khuôn mặt, da thịt của cô chiếu đến trắng như tuyết, cơ hồ nhìn không ra tì vết.
Cô mở điện thoại ra đến giao diện WeChat.
Cô híp mắt hỏi: "Thẩm Hi cùng Đường Hân Viện sống không tốt sao, thế nào cũng phải tới tìm tôi vậy?"
Ngữ khí của Thẩm Hi kịch liệt, "Thử Hàn! Em như thế nào có thể cùng người phụ nữ kia so sánh chứ? Anh thích em là thiệt tình! Anh cùng Đường Hân Viện bất quá là gặp dịp thì chơi, một khi bắt được cổ phần Đỉnh Minh, anh sẽ lo cho em!"
Mạnh Thử Hàn cười lạnh một tiếng, đưa tới đoạn ghi âm vừa rồi cô cùng Thẩm Hi nói, một chữ không sót mà truyền lại cho Đường Hân Viện.
Môi đỏ khẽ mở: "Thẩm Hi, anh cũng quá tra đi."
Cô không quan tâm Thẩm Hi, xoay người liền vào phòng hóa trang.
Đây là nơi công cộng, Thẩm Hi cũng không dám làm gì cô.
Cô bổ sung lớp trang điểm, trước đài liền bắt đầu thúc giục, tiết mục phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu, cô mang theo các thí sinh tiến vào nơi ghi hình.
MC hỏi mấy vấn đề đều tránh cô cùng Lục Hưu.
Trở lại chỗ huấn luyện viên, Chu Bồi cùng Thẩm Hi đều đã ngồi xuống, hai người khẽ cười cười cùng Mạnh Thử Hàn.
Hôm nay là cuộc đua cuối cùng, đội Chu Bồi cùng đội Thẩm Hi tiến hành thi đấu.
Trận đầu hai người đều không có đem hết toàn lực, trước dùng thí sinh ở mức giữa thử nhau một phen.
Sau khi kết thúc thi đấu, ba phút cho cư dân mạng chấm điểm, không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Hi nhiều hơn một trăm phiếu so với Chu Bồi.
Tiến hành xong, liền đến thời gian nghỉ ngơi.
Mạnh Thử Hàn trở lại hậu trường uống ngụm nước, Lạc Phán tìm tới cửa.
Lạc Phán hôm nay mặc áo lụa đỏ lộ liễu, nhất tần nhất tiếu đều là phong tình vạn chủng.
Đôi môi yêu dã khi nhìn thấy Mạnh Thử Hàn khẽ cười lên.
Mạnh Thử Hàn mở miệng hỏi: "Như thế nào? Là khẩn trương sao?"
Lạc Phán đang muốn nói chuyện liền nhìn thấy Lục Hưu từ bên ngoài vội vã mà đi vào,cậu ta một tay giữ chặt tay Lạc Phán, hướng Mạnh Thử Hàn xin lỗi, một mặt đem Lạc Phán lôi kéo đi ra ngoài.
Bên ngoài, Lạc Phán tránh khỏi tay Lục Hưu lui về sau một bước, "Cậu thực sự là fan của Mạnh Thử Hàn, như vậy mà che chở cho cô ta, chẳng lẽ thật đúng là giống trên mạng nói...... Cậu cùng Mạnh Thử Hàn là cái loại quan hệ này sao?"
Lục Hưu mày nhăn lại, "Trên mạng nói gì? Hay là chị nói? Lạc sư tỷ!"
Lạc Phán thoáng sửng sốt.
Cô ta bỗng nhiên cười, bộ dáng câu người, "Tiểu sư đệ, chuyện này như thế nào sẽ là tin đồn vô căn cứ chứ? Các người nếu thật không có gì, như thế nào lại bị người chụp được mấy tấm ảnh chụp đó chứ?"
Lục Hưu há miệng thở dốc thế nhưng không thể phản bác.
Cậu ta ngay từ đầu chỉ là fan của Mạnh Thử Hàn, sau đó lại ở trường học gặp được và một số thứ không thể giải thích được trong trái tim cậu lớn lên
Trên mạng đều nói Mạnh Thử Hàn vào cửa hào môn, Khương tổng đối với cô như thế nào ghét bỏ chán ghét,trong lòng cậu không thoải mái, đau lòng cho thần tượng, lúc này mới tìm mọi cách quan tâm.
Sau khi Mạnh Thử Hàn cùng cậu xác minh cô cùng Khương tổng là vợ chồng thật sự ân ái, chính là Mạnh Thử Hàn nói lên biểu tình của Khương Kiền lại tuyệt đối không phải là giả.
Cậu tỉnh táo lại, cậu chỉ là fan thôi.
Đây đều là cậu sai, là cậu làm hại Mạnh Thử Hàn lại bị bôi đen!
Về phần Lạc Phán, Lục Hưu không nghĩ tới việc sư tỷ thế nhưng cùng Khương tổng sẽ có dây dưa.
Cậu ta tận mắt nhìn thấy Lạc Phán đem poster Mạnh Thử Hàn xé bỏ, bộ dạng thật đáng sợ.
Cho nên khi cậu cùng Mạnh Thử Hàn bị vu hãm có tư tình,người thứ nhất cậu nghĩ đến chính là Lạc Phán.
Chỉ là Lạc Phán không thừa nhận, Lục Hưu cũng không có cách nào.
Hai người ở cửa giằng co giương cung bạt kiếm.
Bỗng nhiên, một tiếng cười truyền đến, Mạnh Thử Hàn dẫn theo góc váy từ phòng hóa trang ra tới.
Cô vỗ vỗ bả vai Lục Hưu, đôi mắt cong lên nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đã kết thúc, quay hình nào."
Cô nhìn về phía Lạc Phán nhấp môi cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
Cô không có nhiều lời chỉ là đi về phía sân khấu.
Trận thi đấu giữa Chu Bồi cùng Thẩm Hi vẫn đang tiếp tục, Chu Bồi nhìn thấy tình thế không ổn phái ra Phùng Tử Dạng.
Phùng Tử Dạng tức giận mà đứng lên, hung hăng liếc Mạnh Thử Hàn một cái.
Mạnh Thử Hàn bất đắc dĩ cười.
Ngày thường cô cùng thân thích trong nhà tiếp xúc không nhiều lắm, thông qua đoạn thời gian tập huấn mới hiểu biết Phùng Tử Dạng một ít.
Tuy rằng Phùng Tử Dạng được nuông chiều, cũng bị cô ba khuyến khích đi câu dẫn Khương Kiền, nhưng đáy lòng cô ta vẫn là thiện ác phân minh.
Ít nhất Mạnh Thử Hàn bị khi dễ, cô ta cũng có thể đứng ra nói hai câu.
Phùng Tử Dạng mang tai nghe đứng ở sân khấu, ánh đèn tụ lại ở trên người Phùng Tử Dạng.
Chỉ sau một cái chớp mắt,giọng Phùng Tử Dạng thanh thúy vang lên: "Tôi không thể thi!"
Ở đây tất cả đều ồ lên.
Tất cả mọi người đều biết đây là làm sao vậy.
MC cũng lập tức ra tới hoà giải: "Ha ha, thí sinh Phùng Tử Dạng cho mọi người một trò đùa."
Phùng Tử Dạng: "Không nói giỡn!"
Hiện trường vang lên tiếng nói nho nhỏ của người xem.
Phùng Tử Dạng đang muốn thay Mạnh Thử Hàn nói ra chân tướng, đem gương mặt thật của Chu Bồi cùng Lạc Phán công bố ở trước mặt công chúng.
Cũng đúng vào lúc này, ngoài cửa đi vào mấy người ăn mặc cảnh phục.
Một nữ bốn nam.
Phùng Tử Dạng kinh ngạc, kiềm chế chút phản ứng là chuyện như thế nào.
Tại sao cảnh sát đột nhiên xông vào?
Mạnh Thử Hàn đem micro đóng lại,mỉm cười mà nhìn về phía Chu Bồi: "Đạo diễn Chu, bọn họ tới đón ngài về nhà."
Cô duỗi tay quơ quơ lắc tay màu bạc trên cổ tay, màu bạc bị ánh đèn chiếu rọi sáng đến lộng lẫy.
Chu Bồi trực tiếp từ ghế huấn luyện đứng lên, phong độ ban đầu tại một khắc này hết thảy đều không thấy.
Mạnh Thử Hàn đây là có ý tứ gì?
Cô mang lắc tay của Mạnh Chung Xu muốn nói với hắn cái gì?
MC nhìn thấy cảnh sát cũng có chút luống cuống, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì.
Là hiệu ứng sân khấu sao? Nhưng lúc trước đạo diễn không có cùng cô nói qua mà!
Mấy cảnh sát linh hoạt mà xuyên qua sân khấu đi về phía Chu Bồi.
Trong lòng Chu Bồi cảm thán không tốt, dường như là hiểu rõ cái gì, ánh mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn, nghiến răng nghiến lợi: "Là cô làm?"
Mạnh Thử Hàn cong môi, nghiêng đầu nhìn Chu Bồi, "Không phải tôi."
Thẩm Hi không biết đã xảy ra cái gì, nghe Mạnh Thử Hàn cùng Chu Bồi hai người đối thoại có chút không thể hiểu được.
Nhưng hiện trường này có dưa ăn, hắn vẫn là có chút việc vui.
Cảnh sát tới gần, Chu Bồi sắp mất khống chế, hắn đem micro ném xuống, đá văng ghế liền đi ra ngoài.
Vừa đi một bên ồn ào: "Các người đến tột cùng có chứng cứ gì vu hãm tôi!"
Trong lòng Chu Bồi mơ hồ có dự cảm không lành, trong lòng minh bạch, chuyện Mạnh Chung Xu có thể là bại lộ.
Phùng Tử Dạng phục hồi lại tinh thần, nhìn Chu Bồi hốt hoảng muốn đào tẩu, trong lòng quýnh lên vài bước đi qua che trước Chu Bồi.
Nếu là Chu Bồi chạy, cô ta như thế nào dụ Mạnh Thử Hàn ngu ngốc xuất đầu!
Mạnh Thử Hàn đứng lên hô một tiếng: "Phùng Tử Dạng!"
Chu Bồi hiện tại chính là nổi điên, không chừng lại làm ra chuyện gì, Phùng Tử Dạng ngăn trở hắn như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?
Quả thực, Chu Bồi nhìn thấy Phùng Tử Dạng cản lại, một quyền liền đánh vào
Phùng Tử Dạng duỗi tay muốn chắn, còn vừa nói: "Chu Bồi,ông thật sự ghê tởm! Không biết là làm cái chuyện ác gì mới phải bị quả báo, ông còn hãm hại Mạnh Thử Hàn thật sự ghê tởm!"
Một quyền đánh xuống dưới, mang theo một trận gió xoắn tới.
Phùng Tử Dạng chuẩn bị tốt tinh thần bị phá tướng, lại không nghĩ rằng nắm tay trong dự đoán không có rơi xuống.
Phùng Tử Dạng mở mắt ra xem, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang xám đem nắm tay của Chu Bồi ngăn cản xuống dưới.
Phùng Tử Dạng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy cảnh sát đuổi theo, trực tiếp liền đem Chu Bồi áp chế, tròng còng tay lên.
Trong đó một nữ cảnh sát tóc ngắn vai mặt không biểu tình mà nói: "Có người báo ngài cùng phu nhân bị nghi ngờ có liên quan cố ý đả thương khiến người tử vong, xin theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến."
Chu Bồi kích động phủ nhận: "Tôi không có! Tôi không có!"
Mạnh Thử Hàn dẫn theo váy dài đi tới, đem Phùng Tử Dạng kéo đến phía sau, mắt lạnh liếc Chu Bồi.
Biểu tình của Chu Bồi dữ tợn: "Mạnh Thử Hàn, là cô! Là cô hãm hại tôi!"
Phùng Tử Dạng ngẩng đầu: "Rõ ràng chính là ông hãm hại chị ấy! Chuyện chị ấy cùng Lục Hưu, rõ ràng chính là ông hãm hại!"
Cảnh sát chỉ xem chứng cứ, cô không rảnh nghe Chu Bồi ở chỗ này nói lung tung, trực tiếp mang đi, mang về cục cảnh sát tiếp thu điều tra.
Bạch Hành mặc tây trang xám đứng ở một bên, để tổ tiết mục trước ngừng phát sóng trực tiếp.
Mạnh Thử Hàn nhìn nữ cảnh sát cười cười: "Cảnh sát, phiền toái cho cô."
Phùng Tử Dạng mở to đôi mắt nhìn Bạch Hành, phong độ nhẹ nhàng, một đôi mắt đào hoa đa tình liễm diễm, còn rất câu dẫn người.
Bạch Hành híp mắt nhìn về phía Phùng Tử Dạng mỉm cười: "Dọa choáng váng cô gái này rồi sao?"
Phùng Tử Dạng duỗi thẳng lưng, thở dài cùng Bạch Hành xin lỗi: "Cảm ơn chú."
Sắc mặt Bạch Hành thay đổi: "......"
Hắn mỗi ngày đều bảo dưỡng! Sao có thể là chú được chứ?
Tuy rằng tuổi thuộc dạng chú, nhưng gương mặt này thấy thế nào đều so với một vài tiểu tử đẹp trai nha!