Editor: Mứt Chanh
Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn đã hạ quyết tâm sẽ công khai cho nên đối với chuyện này không có bất luận phản ứng gì, tay khoác tay đi vào hôn lễ.
Sắc màu vương quốc đồng thoại liền ở ngay trước mắt.
Thậm chí Mạnh Thử Hàn còn nghe được ai đó đang nói "Thật hâm mộ", cô thở dài, xoay người đi uống một ly nước chanh.
Khương Kiền bị mấy lão tổng lôi kéo đi bàn công chuyện, Mạnh Thử Hàn không có việc gì để làm liền ở một bên cùng người khác nói chuyện phiếm.
Thịnh Nguyên bưng một ly Cocktail đến đây, ý cười nhợt nhạt mà lại ngượng ngùng.
Hắn hô lên một tiếng: "Chị Thử Hàn mới đến sao?"
Mạnh Thử Hàn nhếch môi cười một cái, nhìn thấy tinh thần Thịnh Nguyên không được tốt cho lắm, mới chỉ trở về hơn nửa tháng mà đã gầy hơn phân nửa.
Hắn vốn rất gầy,bây giờ lại càng gầy, có loại cảm giác đơn bạc gầy tái nhợt vô lực.
Nghĩ đến chắc là vì chuyện tài nguyên.
Kể từ khi Thịnh Nguyên lôi kéo cô lăng xê, Mạnh Thử Hàn tiệt hắn một năm tài nguyên, tài nguyên ban đầu đều bị triệt đi, sao có thể không phiền não cơ chứ.
Mạnh Thử Hàn nâng cằm lên, "Tới cũng không tính là muộn."
Biểu tình của cô nhàn nhạt, hiển nhiên là không quá muốn phản ứng lại với Thịnh Nguyên.
Lúc trước tuy hắn đối với cô có chút hảo cảm nhưng còn có thể dùng cô để lăng xê.
Hiện tại đều đã bị tiệt tài nguyên, căn bản là không có khả năng lại băn khoăn cảm tình gì, Mạnh Thử Hàn ở trên mạng hiện tại rất hot, nếu có thể cùng lăng xê khẳng định có thể lần thứ hai phiên hồng!
Huống chi hiện trường nhiều truyền thông như vậy, chỉ chưa đầy một ngày là có thể đem tin tức ái muội giữa hắn cùng Mạnh Thử Hàn tràn ra.
Nhưng cố tình là Mạnh Thử Hàn không phối hợp.
Thịnh Nguyên cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Chị Thử hàn, gần đây em rất kém cỏi, tất cả tài nguyên đều bị giảm, cái giới giải trí này đổi mới thực nhanh, nếu nửa năm một năm em không lộ mặt căn bản là sẽ không có người nhớ rõ em."
Tay hắn nắm ly rượu run nhè nhẹ, nhìn ra được hắn chịu khổ quá nhiều.
Mạnh Thử Hàn cười khẽ một tiếng, đoán Thịnh Nguyên hiện tại còn không biết cô cùng Khương Kiền là quan hệ gì, dám đến tìm Khương phu nhân của Tinh Quang lăng xê, toàn bộ giới giải trí hẳn là cũng không có người nào.
Mạnh Thử Hàn đang nghĩ ngợi liền nghe được Thịnh Nguyên tiếp tục nói: "Chị Thử Hàn, chị thấy đó hiện tại chúng ta cũng là cùng công ty, lúc đóng phim điện ảnh quan hệ của chúng ta cũng còn xem như không tồi, chị liền...... Giúp giúp em đi."
"......" Mạnh Thử Hàn không thể tưởng tượng được, chờ khi Thịnh Nguyên biết người khấu hắn một năm tài nguyên chính là cô, biểu tình kia chắc là đặc sắc nhiều lắm.
Cô hạ làn váy, chất liệu mềm mại vào tay cực kỳ thoải mái, cô nhàn nhạt mở miệng nói: "Em trai, giới giải trí rất nhiều người đều chơi tâm cơ dựa vào lăng xê, nhưng cậu liền muốn lăng xê cũng nên hỏi một chút đối phương có nguyện ý hay không phải không nào?"
"Chị Thử Hàn......"
" Đạo diễn Trương xem như là bàn đạp với cậu, sau đó là tinh đồ lộng lẫy,nhưng cậu như cũ vẫn không thỏa mãn sức nóng hiện tại, càng muốn lợi dụng tôi để lăng xê." Cô tới gần Thịnh Nguyên một chút.
Vừa mới còn tính toán tới gần Mạnh Thử Hàn, Thịnh Nguyên lại lui ra phía sau một bước.
Trong lòng hắn có chút sợ, lúc này ánh mắt Mạnh Thử Hàn thật sự là sắc bén làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngày thường Mạnh Thử Hàn liền nhàn nhạt,tự như cái gì cũng không để bụng, lại không có nghĩ đến bây giờ sẽ hung dữ như vậy.
Mạnh Thử Hàn tiếp tục nói tiếp: "Này hết thảy đều là do chính cậu làm không phải sao?"
Ánh mắt sắc bén, không có nửa phần thân thiện ôn hòa như ngày thường.
Này cũng khó trách, rốt cuộc là bởi vì Mạnh Thử Hàn chán ghét nhất chính là dựa vào cp để lăng xê.
Cái này làm cô nghĩ đến Thẩm Hi, tâm tình quả thực là không tốt.
Sắc mặt Thịnh Nguyên đều có chút không nhịn được.
Ngay thời điểm này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Mạnh Thử Hàn còn tưởng rằng là Khương Kiền, cười tủm tỉm mà quay đầu nhìn, ngay khi nhìn thấy, ý cười trên mặt liền đọng lại.
Thậm chí là có chút khó coi.
Người đàn ông trước mặt mặc tây trang trắng, tóc mái dừng ở trên trán lộ ra mặt mày thanh tú.
Người đàn ông kia cười nhạo một tiếng, hơi mang châm chọc mà mở miệng nói: "Như thế nào, tân sủng sao?"
Giọng hắn rất êm tai, giống như âm thanh những sợi dây đàn hắn thường chơi.
Mạnh Thử Hàn nhíu mày, mím môi lại.
Thịnh Nguyên trước kêu ra tên của người đàn ông kia, trong nháy mắt si ngốc: "Thẩm...... Hi."
Thẩm Hi nhìn về phía Thịnh Nguyên thân mình gầy yếu, ôn hòa cười, dáng vẻ nhất phái nho nhã lễ độ.
Rất nhiều truyền thông cũng phát hiện Thẩm Hi vừa về nước đã đến hôn lễ, sôi nổi muốn hướng bên này, Thẩm Hi nhìn về phía Mạnh Thử Hàn, hỏi: "Nói chuyện một chút được chứ?"
"Ừ." Mạnh Thử Hàn do dự rồi mới đồng ý, nếu không đồng ý, không chừng Thẩm Hi sẽ cảm thấy cô nhát gan yếu đuối, này chẳng phải là ném đi mặt mũi sao!
Hai người một trước một sau xuyên qua đám người đi vào một chỗ không người.
Gió nhẹ ấm áp mang theo một chút sóng nhiệt.
Có những quả bóng bay màu hồng nhạt bay lên, chậm rãi bay lên bầu trời xanh, thời tiết hôm nay cũng thật là đẹp.
Mạnh Thử Hàn dừng lại, vặn gót chân dựa vào ven tường, liếc con mắt nhìn qua Thẩm Hi, không quá khách khí mà nói: "Tôi còn tưởng rằng anh chết ở Anh, đang chuẩn bị đến nhà anh đi báo tang."
Thẩm Hi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ mà xoa ấn đường.
"Thử Hàn, miệng em không cần độc như vậy."
Mạnh Thử Hàn nâng mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt, cô châm chọc mà cười một cái, "Tôi còn có nhiều độc mà anh chưa từng nghe qua." Cô nói, "Anh cùng Đường Hân Viện thật đúng là tình cảm thâm hậu nhỉ, nhìn thấy cô ta xảy ra chuyện liền trở lại ngay."
Tuy rằng thời điểm Mạnh Thử Hàn nói chuyện ngữ khí châm chọc nhưng ở trong tai Thẩm Hi đây là Mạnh Thử Hàn đối với hắn ghen tuông, dư tình chưa xong!
Thẩm Hi kỳ thật còn rất thích Mạnh Thử Hàn, 5 năm trước đã thích cô, chỉ là lúc ấy ai cũng không thể so với ai tốt quá, chỉ có thể dựa vào xào cp tới mới có chút mức độ nổi tiếng.
Sau đó hắn nổi tiếng, người cũng đỏ.
Mạnh Thử Hàn tự như vẫn là dựa vào hắn mới đỏ một ít.
Nhưng trình độ như vậy không phải Thẩm Hi muốn, sau đó Đường Hân Viện lại tìm tới cửa, thiên kim Đỉnh Minh Đường Hân Viện thích hắn, hắn chỉ do dự một chút liền đi theo Đường Hân Viện.
Cảm tình có thể bồi dưỡng nhưng cơ hội thì không phải.
Sau khi Mạnh Thử Hàn phát hiện liền ồn ào đến long trời lở đất, cô vốn dĩ chính là người xúc động, Thẩm Hi sợ cô làm ra sự tình gì mới khiến cho Đường Hân Viện trước một bước ở trên mạng mang theo tiết tấu.
Cư dân mạng đều sẽ vào trước là chủ, mặc dù Mạnh Thử Hàn giải thích như thế nào, dân mạng cũng cho là đang tẩy trắng mà thôi.
Nhưng chuyện này chung quy là cùng hắn có quan hệ, hắn khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy, liền ở trên mạng trước bày tỏ thái độ cùng Mạnh Thử Hàn, sau đó liền đi Anh tu nghiệp.
Ở trong mắt cư dân mạng, đây là săn sóc tỉ mỉ vì Mạnh Thử Hàn mà suy nghĩ.
Hiện tại hắn còn chưa học xong liền trở về cũng thật là vì Đường Hân Viện.
Hắn nghe được Đường Hân Viện bị giam sáu tháng đều sợ đến ngây người, Toàn mạng bôi đen Mạnh Thử Hàn như thế nào sẽ làm ra chuyện này? Kia chính là thiên kim Đỉnh Minh!
Về nước lúc sau mới hiểu biết được rằng Mạnh Thử Hàn có thể là leo lên một kim chủ có tiền.
Mà hắn, khẳng định cũng không có khả năng sẽ vứt bỏ Đường Hân Viện.
Cho dù Đường Hân Viện đấu không lại Mạnh Thử Hàn nhưng cũng là thiên kim Đỉnh Minh, tương lai tài nguyên Đỉnh Minh còn không phải bó lớn bó lớn vào trong bao hắn sao?
Thẩm Hi che miệng ho khan một tiếng, mặt mày ôn hòa mà nói: "Thử Hàn, em nghe anh nói, chờ sau khi anh cùng Hân Viện kết hôn, Đỉnh Minh chính là của anh, đến lúc đó chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."
Mạnh Thử Hàn: "?"
Cô ngây ngẩn cả người.
Màu tóc hạt dẻ bị gió thổi đến ở sau người đong đưa phảng phất giống như là cỏ lau.
Cô quả thực không thể tin được Thẩm Hi sẽ nói ra loại lời nói này sao?
Này đã không thể dùng từ tra tới hình dung, này quả thực chính là vụn than hôi đi!
Khuôn mặt thanh tú dưới làn da mỏng bọc tất cả đều là dơ bẩn cặn bã, Mạnh Thử Hàn nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm.
Thẩm Hi nhìn Mạnh Thử Hàn xuất thần, còn tưởng rằng cô đang mặc sức tưởng tượng tương lai bọn họ.
Vì thế Thẩm Hi tiếp tục nói: "Em cũng còn thích anh phải không? Lúc trước đăng một cái Weibo nói chỉ thích một người, là anh sao? Em yên tâm, chỉ cần anh có thể có được cổ phần Đỉnh Minh, anh khẳng định sẽ so với kim chủ hiện tại của em đối với em càng tốt hơn, Thử Hàn, em tin tưởng anh."
Ánh mắt Thẩm Hi ôn hòa như là mặt hồ nước trong xanh vào tháng ba gợn phủ đầy lục bình.
Rõ ràng là một đôi mắt thanh triệt như thế nhưng Mạnh Thử Hàn nhìn thấy thì cả người nổi da gà.
Lúc trước cô đến tột cùng bị mù mắt chó gì mới có thể coi trọng thứ như vậy?
Sắc mặt Mạnh Thử Hàn suy sụp, không nhịn được liền giơ tay ở trên mặt Thẩm Hi tát một cái.
Hắn da mặt mỏng, một cái tát đi xuống liền nổi lên ấn hồng.
Mà Thẩm Hi rõ ràng đã bị đánh cho ngốc, ngẩn ra hai giây.
Mạnh Thử Hàn có chút muốn nhổ nước miếng trên người Thẩm Hi, nhưng nghĩ nghĩ, cái động tác này không quá lịch sự, thậm chí có một chút cảm giác học sinh tiểu học đánh nhau lúc này mới nhịn xuống.
Cô ghê tởm hỏng rồi, "Thẩm Hi,anh có thể không cần ghê tởm người như vậy hay không."
Biểu tình cô ghét bỏ sau đó lại lui bước.
Thẩm Hi nhíu mày, sờ soạng nửa bên mặt mình có một chút tức giận.
Hắn nhìn về phía da thịt trắng nõn của Mạnh Thử Hàn ở lễ phục hồng nhạt càng thêm phấn nộn, hắn liếʍ liếʍ sau răng, nửa bên mặt của hắn còn rất đau.
Hắn một bước tiến lên nắm lấy tay Mạnh Thử Hàn để ở ven tường.
Trên người cô tản mát ra hương nước hoa, mỗi một tấc đều kí©h thí©ɧ hắn.
Năm đó Mạnh Thử Hàn không cho hắn chạm vào, hắn thật đúng là một chút không nhúc nhích, hiện tại nhớ tới đều là hối hận cực kỳ.
Trong lòng Mạnh Thử Hàn nhảy dựng, rũ xuống đôi mắt cười lạnh một tiếng.
Thẩm Hi tự dưng hỏi: "Em cười cái gì?"
"Anh không phải muốn biết kim chủ của tôi là ai sao?" Đôi mắt đen nhánh, lông mi khẽ run, đều phảng phất là quét ở trước ngực Thẩm Hi.
Giọng Thẩm Hi thấp một chút, hỏi: "Ai?"
Thẩm Hi đóan chừng cũng không phải nhân vật lợi hại gì, tuy rằng Đường Hân Viện thật là không có đấu nổi Mạnh Thử Hàn nhưng hoàn toàn là vì Đường Hân Viện vô dụng.
Thẩm Hi cũng không cảm thấy Mạnh Thử Hàn có thể leo lên kim chủ gì.
Mạnh Thử Hàn cong cong đôi mắt, đôi mắt nhìn rõ tựa như trăng sáng, cười lên tỏa sáng khắp nơi.
Đôi môi đỏ khẽ mở, phun ra một cái tên: "Khương Kiền."
Khương Kiền!
Thẩm Hi ngẩn ra, trên tay cũng hạ xuống.
Mạnh Thử Hàn thuận thế thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, ánh mắt càng thêm khinh miệt, cô lạnh lùng cười: "Vậy chúc anh tiền đồ như gấm, tinh đồ lộng lẫy."
Cô xoay người rời đi, vòng eo mảnh khảnh ở trong mắt Thẩm Hi dần dần biến mất.
Thẩm Hi phục hồi lại tinh thần,vuốt nửa bên mặt mình rồi đá vào trên tường.
Là phụ nữ của Khương Kiền thì thế nào?
Thân phận địa vị như vậy của Khương Kiền, Khương Kiền thật đúng là có thể vì cô đối phó chính mình không thành sao?
Hơn nữa, sau khi hắn về nước mới biết được rằng Khương Kiền đã sớm kết hôn, còn có phu nhân, nếu hắn đem chuyện Mạnh Thử Hàn tuôn ra ngoài có thể khiến chính cung tới thu thập tiểu tam tiểu tứ là cô!
Trở lại nơi nhiều người, da gà nổi trên người Mạnh Thử Hàn cuối cùng tiêu đi xuống không ít.
Nhưng dạ dày có chút ghê tởm, nhu cầu cấp bách muốn Khương Kiền tới tẩy tẩy đôi mắt.
Cô ở trong đám người nhìn hồi lâu mới nhìn thấy Bạch Hành đứng chung một chỗ cùng Khương Kiền, dáng người cao lớn phá lệ thấy được.
Anh vừa đứng chỗ đó,người người khắp nơi đều không bằng anh
Mạnh Thử Hàn nghĩ có lẽ khả năng chính là vợ chồng trong mắt hóa Tây Thi đi.
Cô chạy chậm qua ủy khuất mà giữ chặt cánh tay Khương Kiền.
Bạch Hành cười rộ lên: "Ai nha này không phải chị dâu sao."
Khương Kiền liếc Bạch Hành một cái,lạnh lùng nói: "Lắm miệng."
Nhưng khóe môi lại cong lên.
Giọng nói Mạnh Thử Hàn mềm mại, "Khương tổng anh biết em ngày thường thực ôn nhu hào phóng thiện lương mà."
Khương Kiền nghiêm túc gật đầu đón ý nói hùa theo: "Đúng vậy, em là tiên nữ."
Bạch Hành bên cạnh nghe được toàn bộ quá trình: "?"
Khương tổng cậu tỉnh tỉnh! Cậu ngày thường không phải như thế!
Mạnh Thử Hàn lộ ra tươi cười tới, trong lòng đối với Thẩm Hi kia một chút ghê tởm không khoẻ rốt cục cũng tan đi không ít, cô tiếp tục nói: "Nhưng Thẩm Hi hắn khi dễ em, còn đặc biệt ghê tởm, em liền tính đánh chết hắn, kia cũng vẫn là tiểu tiên nữ chứ."
Cô lộ ra một cái tươi cười, Bạch Hành nhìn có chút thấm người.