Editor: Mứt Chanh
Đêm dài, trong con hẻm nhỏ tối đen như mực.
Mạnh Thử Hàn mặc bộ đồng phục lỏng lẻo, mái tóc quăn màu hạt dẻ bị rối tung lên, đôi môi đỏ cùng đôi mắt sáng ngời.
Dưới bóng đêm tăm tối chỉ còn một cây đèn đường đã hỏng, khi sáng khi không sáng.
Đồng dạng mặc đồng phục, Trần Phi Tuyết ngã ngồi ở bên người cô khóc thút thít,mơ hồ mà nói câu: "Cảm, cảm ơn."
Mạnh Thử Hàn quay đầu cùng ánh mắt lạnh nhạt, cô khinh miệt mà cười lên cũng không biết là trào phúng ai.
Có lẽ là trào phúng Hạ Sương,rõ ràng chán ghét Triệu Hiểu Hiểu lại vẫn ra tay đuổi đi lưu manh tại con hẻm tối.
Lại hoặc là đang cười Triệu Hiểu Hiểu mềm yếu vô năng.
Cô từ trong giỏ xách lấy ra một điếu thuốc, đặt ở trong miệng, lại tìm bật lửa tới bật lửa lên.
Ánh lửa sáng lên chiếu sáng toàn khuôn mặt diễm lệ của cô.
Cô hút một ngụm, liếc Trần Phi Tuyết nói: "Triệu Hiểu Hiểu, chuyện buổi tối hôm nay nếu cô nói ra tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Trần Phi Tuyết lập tức gật đầu.
"Cắt! Qua!"
Trần Phi Tuyết cười rộ lên rồi từ trên mặt đất lạnh lẽo đứng lên, trợ lý lập tức đem một ly nước ấm lại đây.
Mạnh Thử Hàn vứt bỏ thuốc lá trong tay rồi đỡ tường ho khan lên, hơi thở chứa mùi thuốc lá sặc đến nước mắt cô đều sắp rơi ra.
Trần Phi Tuyết đem nước ấm đưa qua, Mạnh Thử Hàn cũng không có khách khí liền uống lên hai ngụm để thuận khí.
Trần Phi Tuyết ôn hòa mà cười: "Diễn không tồi."
Vừa rồi vì diễn thật một chút,
Mạnh Thử Hàn thật sự hút một ngụm
thuốc lá kia.
Sặc người thật sự.
Cô đem ly nước trả lại cho Trần Phi Tuyết, "Cảm ơn chị."
Trần Phi Tuyết tiếp nhận ly nước, có chút do dự nhưng vẫn là nhắc nhở Mạnh Thử Hàn: "Gần đây trên người em phong ba quá nhiều, vẫn là ở trên mạng an tĩnh một ít, trước quay cho xong."
Mạnh Thử Hàn biết Trần Phi Tuyết đây là quan tâm chính mình lập tức liền lộ ra một cái tươi cười hiền lành.
Cô gật gật đầu, "Yên tâm đi, không có việc gì."
"Túi của ai!" Phó đạo diễn ở một bên thét to một tiếng.
Trần Phi Tuyết cùng Mạnh Thử Hàn cùng quay đầu lại xem, nhìn thấy trong tay phó đạo diễn xách theo một cái balo cầu vồng.
Trần Phi Tuyết phụt một tiếng bật cười, "Túi của ai ngộ như vậy."
Mạnh Thử Hàn ý vị thâm trường mà liếc Trần Phi Tuyết, "Này có thể là trào lưu thời thượng trong tương lai."
Nói xong, Mạnh Thử Hàn gân cổ lên trả lời: "Balo của tôi!"
Trần Phi Tuyết: "............"
Không có việc gì xấu hơn là viêc trước mặt đương sự chê bai.
Mạnh Thử Hàn đi qua lấy
balo cầu vồng đeo ở sau người, cầu vồng sắc ở trong bóng đêm phá lệ thấy được.
Phó đạo diễn phẩm phẩm khẩu vị của Mạnh Thử Hàn, khen nói: "Con gái tôi cũng thích loại balo này, thật tinh mắt."
Cô giơ cằm lên, "Không những thế, buổi tối còn có thể chiếu sáng đấy."
Nói xong, cô ấn khóa ở dưới balo, balo cầu vồng tức khắc chiếu sáng, chiếu
trên mặt người xung quanh.
Cách đó không xa Trần Phi Tuyết thấy hết thảy, cảm thấy ánh mắt thời thượng của mình khả năng dần dần bị bẻ cong.
Buổi quay phim hôm nay đã hoàn thành, Mạnh Thử Hàn liền cùng người ở đoàn phim cùng nhau về lại khách sạn.
Cùng mọi người cùng nhau đi được hai bước đã bị Thịnh Nguyên gọi lại.
Phó đạo diễn đã sớm thông qua tin tức trên mạng biết quan hệ hiện tại của hai người, không khỏi có chút khẩn trương, sợ hãi hai người nháo ra chút chuyện gì làm trì hoãn bộ phim.
Nhìn ra phó đạo diễn đang khẩn trương, Mạnh Thử Hàn cười an ủi, "Không có việc gì, các người đi trước, tôi trong chốc lát tự mình trở về."
Phó đạo diễn: "Hiện tại nhìn cô giống như nhìn Hạ Sương chuẩn bị tụ tập đánh nhau."
"...... Sẽ không, ngài yên tâm."
Mạnh Thử Hàn đeo balo trở về, Thịnh Nguyên ở cách đó không xa chờ cô.
Chờ cô đi qua, trên mặt Thịnh Nguyên không khỏi hồng lên, tay hắn nhéo góc áo, " Chị Thử Hàn, thực xin lỗi, em cho chị thêm phiền toái rồi!"
Cô cười rộ lên, một cái tát vỗ vào phía sau lưng Thịnh Nguyên, đau đến Thịnh Nguyên nhăn mặt lại, chính là một câu đau cũng không dám kêu ra tiếng.
"Thịnh Nguyên, đừng đem tôi xem như kẻ ngốc." Đôi mắt cô cong cong, lập loè ánh đèn rơi vào trong mắt cô, phảng phất như nhiễm màu mắt, "Chúc tương lai của cậu thật sự có thể tinh quang lộng lẫy."
Nói xong, liền đi về khách sạn.
Thịnh Nguyên an tĩnh đi theo phía sau cô, hai thân ảnh, một trước một sau.
Mạnh Thử Hàn bỗng nhiên liền nhớ tới cùng Khương Kiền ở lâm viên Cô Tây cơm nước xong đi tiêu thực.
Đang nghĩ ngợi đã sắp tới dưới lầu khách sạn rồi.
Ánh đèn vàng từ khách sạn lộ ra tới, chiếu vào cây xanh ngoài khách sạn.
Thịnh Nguyên lại nhỏ giọng hô lên "Chị Thử Hàn ".
Mạnh Thử Hàn dừng lại, không cẩn thận đυ.ng phải khóa balo, cầu vồng lấp lánh sáng lên.
Thịnh Nguyên kinh ngạc mà nhìn balo cầu vồng, mở miệng nói: "Chị Thử Hàn, kỳ thật em thật sự rất thích chị, ngay từ đầu biết chị cũng muốn quay bộ điện ảnh này,em thật sự thực vui vẻ."
Mạnh Thử Hàn xoay người lại, đưa lưng về phía khách sạn, ánh đèn chiếu vào sau lưng cô khiến Thịnh Nguyên có chút nhìn không rõ mặt cô.
Giọng cô hơi hơi cao lên chút, tựa hồ là có chút cảm thấy hứng thú, cô hỏi: "Cậu thích tôi cái gì?"
Thịnh Nguyên: "Thích nhìn chị cười, thích xem chị đóng phim......"
Mạnh Thử Hàn chưa nghe xong liền
phụt một tiếng liền bật cười, "Cho nên vì cậu thích, liền mặc kệ đoàn đội lấy tôi để lăng xê sao? Em trai, này không phải là thích."
Cô rõ ràng là cười nói nhưng trong giọng nói lại là mang theo một mảnh lạnh lẽo.
Thịnh Nguyên như lạc vào động băng, hắn có chút ngốc liền
thuận miệng hỏi lại: "Vậy Weibo chị nói thích một người...... Là ai?"
"Dù sao không phải cậu là được rồi."
Cô nói xong, phía sau có tiếng bước chân vang lên, Thịnh Nguyên giương mắt nhìn qua, Mạnh Thử Hàn cũng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy một thân ảnh cao cao đại đại từ khách sạn đi tới, bóng dưới chân kéo dài
Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo kéo đến cánh tay lộ ra một đoạn trắng nõn, trong tay anh ôm áo khoác chính là từng bước một hướng tới bên này đi qua.
Mặc dù nhìn không rõ mặt nhưng Mạnh Thử Hàn vẫn có thể nhận thấy được
rõ ràng là anh không vui.
Tim cô đập thình thịch, như thế nào anh lại ở chỗ này?
Không phải ban ngày mới gọi điện thoại sao?
Tin đồn giữa cô cùng Thịnh Nguyên mới vừa truyền trên mạng bây giờ lại bị ông xã bắt được tại trận, làm thế nào để giải thích đây!
Sắc mặt Mạnh Thử Hàn đều suy sụp,thay vào đó Thịnh Nguyên còn không biết
rõ tình huống, chờ đến khi Khương Kiền đến gần hắn còn hô một tiếng: "Khương tổng."
Thịnh Nguyên: "Khương tổng thật đúng là dụng tâm, còn tự mình tới xem chúng ta đóng phim."
Mạnh Thử Hàn mím môi, đứng trong bóng của Khương Kiền, lẩm bẩm một câu: "Rõ ràng là tới bắt gian."
"Chị Thử Hàn, chị nói cái gì?" Thịnh Nguyên hỏi.
Mạnh Thử Hàn ngẩng đầu lên, "Không có gì, tôi đang nói Khương tổng thật soái!"
Thịnh Nguyên: "......"
Khương Kiền mặt mày lãnh đạm, chỉ là liếc cô lại đem ánh mắt dừng ở trên người Thịnh Nguyên lặp lại đánh giá.
Thịnh Nguyên chỉ cảm thấy chính mình bị ánh mắt của
Khương Kiền nhìn thấu, như là mình mặc qυầи ɭóŧ gì Khương Kiền đều nhìn ra tới.
Loại cảm giác này thật là không tốt cho lắm.
Hắn xấu hổ cười cười, lên tiếng: "Khương tổng, tôi cùng chị Thử Hàn
mới vừa đóng phim xong, đang chuẩn bị trở về khách sạn, ngài cũng cùng nhau đi chứ?"
Mạnh Thử Hàn đá văng hòn đá bên chân, "Không bằng cậu đi về trước đi."
Những lời này là nói với Thịnh Nguyên.
Thịnh Nguyên nhất thời kinh ngạc,vì cái gì hắn phải đi trước?
Không được! Hắn phải bảo vệ Mạnh Thử Hàn an toàn!
Tuy rằng Khương tổng thoạt nhìn rất chính trực, cũng có đồn đãi nói đã kết hôn, nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc Mạnh Thử Hàn!
Thịnh Nguyên há miệng thở dốc, Khương Kiền lạnh lùng nhìn hắn, hắn lập tức nói: "Được!"
Trong lòng Thịnh Nguyên không muốn rời đi nhưng lòng bàn chân sinh gió, một lát liền biến mất.
Gió đêm từ hai người xuyên qua, mang theo mùi hương hoa mật ở Hải thị, đặc biệt thoải mái.
Anh kéo cà vạt cởi hai nút ở trên.
Mạnh Thử Hàn duỗi tay qua muốn ôm anh lại bị anh một bước né tránh, Mạnh Thử Hàn lập tức ủy khuất, "Ông xã,anh không yêu em."
Đôi mắt nhỏ kia tựa hồ là hàm chứa đầy nước, chớp một chút nước ở hốc mắt liền sẽ rơi ra.
Sắc mặt Khương Kiền lạnh hơn, trong lòng anh càng ủy khuất.
Anh không nói chuyện, đột nhiên lại gặp được Mạnh Thử Hàn cười rộ lên kéo cánh tay anh.
Cảm giác quen thuộc được lấp đầy, gần đây trái tim Mạnh Thử Hàn có chút trống rỗng, cô nhẹ nhàng thở ra.
"Ông xã,anh là tự mình tới tìm em sao?"
Khương Kiền nhìn Mạnh Thử Hàn vài lần mới trả lời: "Không phải."
Ồ, đúng rồi.
Khương Kiền thích nhất là nói lẫy, cái này là khẩu thị tâm phi.
Tối nay Mạnh Thử Hàn ăn ít lại quay phim hiện tại đã sớm đói bụng, vốn dĩ chuẩn bị về khách sạn ăn mì gói nhưng bây giờ Khương Kiền tới vừa vặn có thể đi ra ngoài ăn bữa ăn khuya.
Cô vốn dĩ liền không thích ra ngoài, bây giờ lại là minh tinh đang nổi,thời gian đi ra ngoài cũng càng ít. Huống chi Lâm Lê không ở đây tự cô cũng không muốn đi lại.
Sau khi tới Hải thị, thật đúng là không có đi ra ngoài.
Hiện tại Khương Kiền lại đây vừa vặn có thể cùng đi ăn bữa ăn khuya.
Hai người sóng vai nhau đi ở bờ sông, gió từ trên sông thổi tới cực kì thoải mái, mang theo chút hơi nước ướŧ áŧ cùng hương mật hoa.
Mạnh Thử Hàn lén nhìn
Khương Kiền, dường như anh còn chưa từ nơi bắt gian đi ra.
Cô cười rộ lên, chủ động giữ chặt tay Khương Kiền khiến mười ngón tay đan vào nhau.
Khương Kiền sửng sốt: "!"
Mạnh Thử Hàn cười: "Khương tổng, em cùng Thịnh Nguyên không có gì, anh không tin em sao?"
Khương Kiền đương nhiên tin!
Nhưng chính là tức giận!
Giọng nói trầm thấp của anh theo gió rơi vào trong tai, "Không tức giận."
Ngón tay anh gắt gao chế trụ Mạnh Thử Hàn, dùng loại hành động này tới tỏ vẻ chính mình thật sự không có tức giận.
Càng đi trên đường, người càng ngày càng nhiều, Mạnh Thử Hàn đành phải mang khẩu trang lên, mang theo Khương Kiền đi vào một tiệm lẩu danh tiếng tương đối không tồi.
Sau khi ngồi xuống, Mạnh Thử Hàn mới hỏi: "Khương tổng,anh chưa ăn lẩu à?"
Ghế lô bên trong lâm vào một trận trầm mặc, hồi lâu mới nghe được Khương Kiền cố tình nói "Ừ".
Anh biết Mạnh Thử Hàn thích ăn, lại nói tiếp: "Có thể thử xem."
Trong lòng Mạnh Thử Hàn ấm áp, mang theo Khương Kiền đi ra ngoài chọn đồ ăn, chọn vài trăm đồng tiền, lúc này cô mới thỏa mãn.
Qua mấy ngày nữa Lâm Lê tới đây, thừa dịp cô ấy không ở đây cuồng ăn một hồi!
Cái vị lẩu cay từ trong nồi bay ra, hương vị có chút sặc người.
Khương Kiền nhíu mày, hỏi: "Thịt ba chỉ muốn ném xuống sao?"
Mạnh Thử Hàn: "Ném ném ném!"
Ghế lô một mảnh ánh sáng, cô rõ ràng mà nhìn thấy đôi tay thon dài của Khương Kiền bưng mâm màu trắng, tay áo sơ mi cuốn lên cánh tay, gân xanh hơi hơi nhô lên.
Cô nuốt nước miếng.
Chờ đến lúc ăn, chỉ có cô một mình ăn uống thỏa thích còn Khương Kiền phụ trách gắp đồ ăn rót nước cho cô.
Đôi môi đỏ bừng hơi hơi có chút sưng lên.
Khương Kiền nhíu mày, "Cay cũng đừng ăn."
Mạnh Thử Hàn uống miếng nước, "Không được. Anh không biết đâu, cái này gọi là hưởng thụ."
Anh hạ ánh mắt, ngồi xích lại gần Mạnh Thử Hàn một chút, giọng anh khẽ khàng, "Anh cũng muốn hưởng thụ một chút."
"Vậy anh ăn......"
Nói còn chưa dứt lời, Khương Kiền cũng đã hôn cô rồi.
Đôi đũa vẫn để ở trên tay,cô không khỏi mở to hai mắt nhìn anh, ai biết nụ hôn này của Khương Kiền tới đột nhiên như vậy.
Sau một lúc lâu, Khương Kiền mới buông cô ra.
Môi cô càng thêm sưng đỏ.
Mạnh Thử Hàn nhìn chằm chằm Khương Kiền một hồi lâu, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, trong nồi sôi thật lợi hại, cô cảm thấy hiện tại lại có chút ăn mà không biết mùi vị gì.
Sau khi nếm qua những thứ khác, lẩu đã không còn ngon nữa.
Cô hỏi Khương Kiền, "Lẩu ăn ngon hay là em ăn ngon?"
Mí mắt Khương Kiền nhảy dựng, liền biết Mạnh Thử Hàn sẽ không hỏi ra cái gì đứng đắn mà.
Anh quay mặt đi, lỗ tai có chút phiếm hồng.
Anh nhắc nhở Mạnh Thử Hàn: "Hôm nay em cùng ai trở về?"
Mạnh Thử Hàn cười rộ lên, đôi môi mọng nước cong lên, "Khương tổng không quen biết sao? Thịnh Nguyên đó! Chính là tiểu thịt tươi vừa mới ra mắt của truyền thông Vạn Thịnh."
"Không quen biết." Khương Kiền lạnh lùng nói, "Em vì cái gì cùng đoàn phim cùng nhau trở về thế?"
Càng muốn cùng hắn ta.
Nói tới đây, Mạnh Thử Hàn đã đoán được Khương Kiền đây là ghen, chính là tính tình trẻ con lại nổi lên, không muốn nói rõ trắng đen.
Cô buông đũa, nhích lại gần rồi dùng ngực cọ cọ cánh tay anh, "Ghen
sao?"
Khương Kiền hừ lạnh một tiếng, không tỏ ý kiến.
Xem như cam chịu.
"Em để Vạn Thịnh khấu hắn một năm tài nguyên." Cô nói, "Như vậy anh còn ăn giấm không?"
Ăn......
Rõ ràng biết Mạnh Thử Hàn cùng Thịnh Nguyên không có quan hệ gì nhưng Khương Kiền chính là không muốn để cô cùng người khác truyền tai tiếng.
Muốn truyền...... Cũng nên cùng anh.
Ánh mắt anh di chuyển trở về dừng ở trên người Mạnh Thử Hàn.
Luôn lạnh nhạt cùng thờ ơ nhưng đáy mắt lại phủ kín một tầng nóng rực.
Anh nắm chặt tay, cơ bắp cánh tay hơi hơi nhô lên, anh lên tiếng nói: "Mạnh Thử Hàn, anh muốn công khai."