Chương 9

“Ta chỉ phụng mệnh bắt ngươi trở về nên xử lý như thế nào không phải việc của ta.” Yến Lan nói xong không hề để ý tới hắn nhìn về phía thiếu nữ ngồi trong quan tài: “Cô nương, từ xa ta vừa thấy ngươi rút thanh kiếm này ra?”

Khương Phất Y không đáp hỏi ngược lại: “Có thể cho ta gặp chủ nhân thanh kiếm được không?”

Yến Lan càng lúc càng nghi ngờ: “Ngươi cần gặp y để làm gì?”

Trước khi mọi việc được làm sáng tỏ, đương nhiên Khương Phất Y không thể tự tiện bôi nhọ thanh danh đại lão: “Việc riêng, không tiện nói cho nhiều người biết, ta hy vọng có thể nói chuyện riêng với chủ nhân thanh kiếm một chút.”

Yến Lan lắc đầu: “Chỉ sợ không được, cha ta là tộc trưởng Vu tộc, đã gần hai mươi năm không gặp người ngoài.”

“Cha ta?” Lần này đến lượt Khương Phất Y hơi kinh ngạc: “Ngươi là con trai của chủ nhân thanh kiếm?”

Quả nhiên vẫn phản bội, còn cưới người khác nữa?

Yến Lan vươn tay về phía nàng: “Ta tin ngươi và hắn ta không cùng một phe, trả kiếm lại ngươi có thể rời đi.”

Khương Phất Y cả người đau dữ dội, trong lòng buồn rầu lười nói chuyện vô nghĩa với chàng.

Nàng lấy kiếm trong tay làm thành gậy, chống cho mình đứng dậy chật vật từ trong quan tài bước ra đi đến một mảnh đất trống: “Ngươi xuống đây, ta nói chuyện với ngươi trước.”

Bộ dạng Yến Lan cũng không muốn nói nhiều với nàng: “Có chuyện gì cứ nói đi.”

Khương Phất Y liếc chàng một cái: “Ngươi chắc chắn muốn ta nói chuyện riêng giữa ta và cha ngươi trước mặt mọi người à.”

Yến Lan định nói “chuyện gì cũng có thể nói với người khác” nhưng từ trong ánh mắt Khương Phất Y chàng đọc được một lời cảnh cáo rất… chân thành.

Do dự một lúc chàng từ trên cành cây nhảy xuống.

Chiếc áo choàng lông vũ bên ngoài chợt hóa thành một đôi cánh đen khổng lồ.

Yến Lan đáp xuống trước mặt Khương Phất Y cánh khép lại thành áo choàng: “Cô nương có chuyện gì mời nói.”

Khương Phất Y suy yếu vô lực, suýt nữa bị đôi cánh của chàng làm ngã, đứng vững rồi nói: “Mẹ ta nói cho ta biết chủ nhân của thanh kiếm này là cha ta, ông ta có được lợi ích từ mẹ ta bằng lòng hứa hẹn rồi lại không giữ lời hứa, ta muốn đến đòi một lời giải thích.”

Yến Lan rơi vào im lặng, sau hai ba hơi thở mới cười nói: “Người muốn gặp cha ta nhiều như cá diếc qua sông, từ nhỏ ta đã nghe qua rất nhiều lời nói dối nhưng thái quá như vậy thì đây là lần đầu tiên.”

Sau đó ý cười lập tức thu lại chàng lạnh lùng nói: “Ngươi có biết vu khống tộc trưởng Vu tộc ta là tội chết không?”