Nhưng những vinh quang này đã là quá khứ, bây giờ đời sau không bằng đời trước, có thể thức tỉnh chút sức mạnh của sư tử và báo thông thường đã được coi là khá tốt.
Vì vậy bị cười nhạo là một tộc bán yêu.
Nhưng dù họ có nghèo đến đâu thì số lượng linh bảo trong tay họ, toàn bộ Vân Điên quốc dốc toàn lực cũng không thể so sánh được.
Tương Tư kính là bảo vật khá nổi tiếng trong số đó, có khả năng tìm người.
Khương Phất Y mơ hồ nhớ tới sau khi nàng lên bờ cũng từng nghĩ đến việc đi tới Vạn Tượng Vu xin mượn Tương Tư kính đi tìm cha.
Dù sao cũng tốt hơn so với việc đi lang thang chờ cha cảm nhận được nàng.
Nhưng lúc đó nàng đang ở biên giới phía đông bắc Vân Điên quốc, mà Vạn Tượng Vu lại ở biên giới tây nam Vân Điên quốc, phân thành hai cực cách nhau hơn một trăm vạn dặm, không có pháp bảo phi hành cao giai phải mất hơn mười năm để đi.
Tới nơi thì cũng không chắc người ta cho nàng mượn.
Ngộ nhỡ bị họ nhìn thấu nàng là người tộc Thạch Tâm, hoài bích kỳ tội (3) nên lập tức từ bỏ.
(3): Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (匹夫无罪,怀璧其罪) : người bình thường thì vô tội, nhưng mang ngọc quý trong người thì có tội. Tức là, phàm là những người có thứ quý giá hơn người khác thì chắc chắn sẽ bị người ta ganh ghét, thậm chí hãm hại, vu oan.
Khương Phất Y nghi ngờ nhìn Liễu Tàng Tửu: “Có phải là Tương Tư kính dẫn ngươi đến đây?”
“Tỷ nhìn cho rõ ta đuổi theo Tương Tư kính, Thiên Linh tộc đuổi theo ta.” Liễu Tàng Tửu vén tóc rối dính máu trên trán lộ ra một vết thương đáng sợ ở thái dương rồi chỉ pháp bào có nhiều vết nứt trên người: “Nếu tỷ không phải người thân của ta, ta nói ta muốn tìm tỷ của ta vì sao nó lại đến tìm tỷ?”
Con ngươi Khương Phất Y co lại, bản thân thật sự không phải Liễu Hàn Trang nhưng có thể là người thân của hắn.
Liễu Tàng Tửu này, không chừng là do cha nàng phản bội cưới người khác sinh ra con trai là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng.
Dường như cơ thể không còn đau đớn nữa, Khương Phất Y vịnh cạnh quan tài ngồi dậy.
Đang muốn hỏi lai lịch của hắn, Liễu Tàng Tửu đã đưa tay ra trong lòng bàn tay hiện ra một thanh kiếm cho nàng xem:
“Đây.”
Khương Phất Y: “...”
Thực sự rất dở khóc dở cười: “Liễu công tử, bảo vật đó tên là Tương Tư kính, kính, nó là một chậu nước bằng đồng, không phải kiếm trong bảo kiếm. (4)”
(4): Kính 鉴 đồng âm với Kiếm 剑 đều đọc là [jiàn]
Có thể đáng tin hơn được không.