Chương 38: Hài Lòng Chưa?

Chương 38: Hài lòng chưa?

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Người đàn ông híp mắt lại, nắm chặt cánh mông đã bị dâʍ ɖị©ɧ của chính cô làm ướt, lúc thì nắm chặt, lúc lại thả lỏng, mặc sức tạo thành hình dạng mà anh thích.

Đúng, bây giờ vừa mới quay cuồng xong.

Anh dựa vào tường, cô đè lên người anh.

Khương Đường vừa mới nhận ra cũng run rẩy, huyệt nhỏ không muốn sống co rút lại, lôi kéo cơ bắp toàn thân căng thẳng.

Khát vọng trả thù và tìиɧ ɖu͙© đồng thời tăng vọt. Cô thả lỏng thân thể, đè toàn bộ sức nặng cơ thể lên người đàn ông, giống như rắn nước, chậm rãi vặn vẹo eo nhỏ.

“A...” Người đàn ông nhíu mày ngửa đầu, thân thể đột nhiên căng thẳng, ngón tay cắm sâu vào mông thịt của cô gái.

Cảm giác vui sướиɠ không thể miêu tả được thổi qua thần kinh Khương Đường, huyệt nhỏ mất khống chế điên cuồng chảy nước ra.

Cô vừa vặn vẹo eo, vừa ngửa đầu liếʍ hầu kết người đàn ông, đầu lưỡi ẩm ướt vòng quanh nơi gồ lên đầy hơi thở giống đực lượn vòng, cảm nhận anh run rẩy bên dưới người mình.

Côn ŧᏂịŧ lại trướng to hơn một chút, hoàn toàn không rút ra được, miệng huyệt bị căng đến mức vừa đau vừa sướиɠ. Giờ phút này Khương Đường hoàn toàn là yêu tinh chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, muốn ép khô anh, làm anh đau.

“Muốn bắn sao?”

“Muốn.”

“Không được.”

Cố tình kẹp chặt huyệt nhỏ, thịt non quấn chặt lấy qυყ đầυ liếʍ mυ"ŧ, cảm nhận được mạch máu trên dươиɠ ѵậŧ đang giật lên liên tục, lại đột nhiên rút ra khỏi thân thể. Đợi anh bình phục lại một chút, lại ăn vào tiếp tục quấy đảo.

Trải qua mấy lần tra tấn như vậy, khiến Tiêu Tắc như sắp phát điên đến nơi, qυყ đầυ chướng thành màu đỏ tím.

“Chơi đủ chưa?”

Khương Đường cũng thở hồng hộc, giữa hai chân ướt sũng như bị nước xối lên.

Lại rút ra một lần nữa, năm ngón tay nắm chặt lấy qυყ đầυ dính nhớp không chịu nổi, nhẹ nhàng mềm mại vuốt ve, hỏi: “Có đau không?”

Nghẹn lâu lắm rồi, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đau đớn giống như bị kim châm vậy.

“Đau, cực kỳ đau, hài lòng chưa?’

Cô gái cong đôi môi gợi cảm lên, nhẹ nhàng nhướn mày, lúm đồng tiền như hoa yêu diễm mê hoặc: “Hài lòng.”

Anh không thể nào nhẫn nại thêm một giây nào nữa, phụt một tiếng cắm sâu vào huyệt nhỏ đang đóng lại, suồng sã làm mười mấy lần, cảm giác tê dại mãnh liệt tụ tập dưới háng, anh biết mình sắp bắn, cắm mạnh một cái, đang định rút ra, cô gái lại kẹp chặt huyệt nhỏ, quấn chặt eo anh, đặt mông ngồi xuống, dươиɠ ѵậŧ vừa rời ra một chút lại cắm cả cây vào bên trong.

Chất dịch trắng đυ.c nồng đậm dưới sự chật hẹp như lửa nóng trút hết ra.

Thân thể Khương Đường run lên dữ dội, trong huyệt lập tức có chất lỏng chảy ra ào ạt, trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra ngoài.

Kɧoáı ©ảʍ đến tận xương qua đi, Tiêu Tắc nhìn giữa hai chân lầy lội, vẻ mặt khó hiểu.

“Tôi uống thuốc tránh thai rồi.”

Từ lần trước sau khi bà dì của cô kết thúc, Khương Đường đã bắt đầu uống thuốc tránh thai tác dụng trong thời gian ngắn, vì vậy, cô cố tình đi hỏi bác sĩ tư nhân. Thật ra ở nước ngoài có rất nhiều người lựa chọn phương pháp này, sở dĩ cô lựa chọn bαo ©αo sυ, chủ yếu vì hoàn toàn không có ý định quan hệ trong thời gian dài, vì muốn đề phòng mà ngày nào cũng uống tránh thai thì quá phiền phức.

Một khi Tiêu Tắc làm thì hoàn toàn không phân biệt thời gian địa điểm, cũng thường xuyên không chỉ làm một lần, cô không thể nào đi đâu cũng mang theo mấy cái bαo ©αo sυ được.

Ánh mắt người đàn ông quá sâu sắc, Khương Đường quay đi, nói: “Cho nên nếu bây giờ cậu nói với tôi là thật ra cậu có bệnh gì đó không sạch sẽ, có lẽ tôi sẽ gϊếŧ cậu đấy.”

Vẻ dịu dàng chưa đến hai giây lại bị cơn giận đến tái đi thay thế, Tiêu Tắc mím môi: “Còn nói nữa, tôi sẽ làm chết chị ngay trước mặt mọi người đấy.”

Vốn dĩ định nói là làm trước mặt Lương Ngạn Văn, nhưng khi nói đến miệng lại đổi thành mọi người.

Trước tiên Tiêu Tắc dùng qυầи ɭóŧ của mình lau qua loa một lượt, đi ra ngoài lấy giấy vệ sinh và khăn ướt quay lại.

Một tháng rồi anh không hề làm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa đặc, trong không gian chật hẹp, mùi hương mờ ám trở nên cực kỳ nồng đậm khác thường. Khương Đường vừa lau vừa oán giận: “Sao lại nhiều như vậy chứ hả.”

Cô lo lắng lát nữa đi ra ngoài sẽ bị người ta đoán được.

“Nếu ngày nào cũng làm thì sẽ không nhiều lắm đâu.”

Khương Đường liếc mắt lườm anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tưởng bở.”

Trong gợi cảm lại có thêm vẻ đáng yêu, Tiêu Tắc nhìn thấy mà ngứa ngáy, dươиɠ ѵậŧ cũng ngứa.

“Các anh có nhìn thấy Tiêu Tắc đâu không?” Giọng nói của đàn ông từ bên ngoài tường ngăn vang lên.

“Không biết, hình như vừa nãy mới ở đây xong, không có trong phòng nghỉ sao?”

“Không có, tôi vừa mới đến phòng nghỉ tìm rồi.”

Hai người nhận ra là giọng nói của người đại diện của Tiêu Tắc, Khương Đường nhìn về phía Tiêu Tắc, người đàn ông trẻ tuổi xoay người đi ra ngoài.

“Tìm tôi sao?”

Người đại diện giật mình: “Sao lại ở đây?”

“Không có gì, muốn ở một mình bình tĩnh lại thôi.”

“Lần sau nói với tôi một tiếng.” Người đại diện hít mũi, dù sao vẫn cảm thấy trên người người đàn ông này có một mùi hương xa lạ, rất ngọt, rất ngấy, còn rất quyến rũ, đôi mắt không kiềm chế được nhìn về phía sau anh.

“Ừ.” Tiêu Tắc ngăn cản tầm mắt anh ta, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“À, cũng không có chuyện gì quan trọng.”

Không có chuyện gì quan trọng lại chạy đi khắp nơi tìm anh sao? Tiêu Tắc không lên tiếng, yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên người đại diện hắng giọng mấy cái, nói tiếp: “Buổi tối có bữa tiệc, tôi cảm thấy cũng đáng để đến một lát.”

Tiêu Tắc thản nhiên hỏi: “Có những ai?”

“Tổng biên tập tạp chí Phong Thái Vicky, tổng giám đốc Trần của điện ảnh và truyền hình Nguyên Bảo, giám đốc quan hệ công chúng Lai Mỹ, còn có chủ tịch Lý của tập đoàn Huyễn Tinh.”

Tập đoàn Huyễn Tinh là nhà kinh doanh đại lý những sản phẩm xa xỉ lớn nhất trong nước, dưới tay có hơn ba mươi nhãn hiệu quốc tế đồng hồ, châu báu, ô tô vân vân. Là nhãn hiệu thì sẽ cần có người đại diện, còn có đủ loại đại sứ thương hiệu, đại diện thương hiệu, vì vậy cũng không tránh được có phát sinh quan hệ với giới giải trí.

Thấy Tiêu Tắc không nói câu nào, người đại diện dường như không thèm để ý chút nào, nói tiếp: “Đương nhiên vẫn phải xem ý anh thế nào.”

Trong mắt Tiêu Tắc có tia trào phúng chợt lóe rồi vụt tắt, chỉ nói: “Hôm nay tôi hơi mệt, xem tình huống đã.”

Người đại diện há miệng thở dốc, trên mặt không kiềm được vẻ thất vọng. Nhưng mà Tiêu Tắc đâu còn giống như xưa, trước đây không thể dùng cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ được, bây giờ lại càng không thể sử dụng được nữa rồi.

“Được rồi, vậy anh nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết, gần đây Bá Tước muốn tìm một người đại diện tuổi trẻ một chút, anh biết đấy, chủ tịch Lý rất có tiếng nói trong chuyện này.”

Cậu ta tận tình khuyên bảo rất lâu, chỉ đổi lấy được một chữ “Ừ” của đối phương.

Đám người vừa đi, Khương Đường lập tức bước ra.

“Đừng đi.”

Tiêu Tắc nhướn mày: “Tại sao?”

Trên gương mặt còn chưa tan hết vẻ ửng hồng của cô gái lộ ra vẻ gượng gạo, suy nghĩ một lát, nói: “Vicky thích bắc cầu dắt mối cho người ta, chẳng qua... Kiểu dắt mối bắc cầu này là chủ tịch Lý của Huyễn Tinh là một người gay, thích nhất là dùng quy tắc ngầm với những ngôi sao nam trẻ tuổi, tám phần là ông ta nhìn cậu vừa mắt rồi, mới tìm Vicky bố trí như vậy.”

Người đàn ông không nói câu nào, nhìn cô thật lâu, nhìn đến mức Khương Đường chẳng hiểu ra sao: “Nhìn cái gì.”

Tiêu Tắc mỉm cười: “Chị có nghĩ đến, nếu tôi đã biết những chuyện này từ lâu, nếu tôi đã biết mà vẫn muốn đi, mà chị lại nói ra hết như vậy, rất có thể tôi không những không cảm ơn, còn vì chị nhắc nhở như vậy mà trở nên đề phòng chị, thậm chí tìm cơ hội giẫm chị xuống, vì chị đã biết bí mật của tôi.”

Cô đương nhiên biết.

Đã từng trải qua những chuyện như vậy rất nhiều lần rồi.

Khương Đường nhún vai, thờ ơ nói: “Cậu có biết hay không là chuyện của cậu, tôi có nói hay không là chuyện của tôi.”

“Như vậy rất dễ đắc tội người khác đấy.”

Cô gái nhướn mày, ngửa đầu nhìn anh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh Tiêu, xin hỏi tôi đắc tội với anh sao?”

Anh Tiêu sao?

Nghe cũng cảm thấy rất hay.

Anh cúi đầu cười: “Nhiễm bệnh rồi sẽ không thể làm huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ thoải mái được nữa, lại còn bị gϊếŧ, thôi bỏ đi.”

Mặt Khương Đường nóng lên, hiểu ra mình lại làm người tốt uổng công, chắc chắn anh đã biết từ lâu rồi, ngay từ khi bắt đầu đã không có ý định đi rồi.

Góc nghiêng gương mặt cô thật xinh đẹp, ánh mặt trời đúng lúc chiếu nghiêng lên lông mi cô, lộ ra mấy phần khó đoán. Tận sâu trong ngực trái Tiêu Tắc đột nhiên cảm thấy mềm mại, không biết tại sao, anh buột miệng thốt lên: “Bốn năm trước chúng ta đã từng gặp nhau.”

Dường như cô cũng hơi kinh ngạc, môi hơi hé ra: “Vậy sao?”

“Đài truyền hình Bắc Thành, hậu trường bữa tiệc buổi tối.”