Chương 30: Tôi Thích Bánh Mì Mềm

Chương 30: Tôi thích bánh mì mềm

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

“Không có, tôi cũng chưa đóng qua phim cổ trang.”

“Cũng tốt lắm, chỉ có điều khi hóa trang phải đeo tóc giả nên da đầu bị căng đến đau nhức.”

“Buổi tối các cậu ngủ ở đâu?”

“Phòng trong xe.”

“Thật là cực khổ.” Khương Đường buồn cười, đột nhiên nhớ lại một chuyện, “Không phải bây giờ cậu đang ở trong xe chứ?”

Vừa nãy động tĩnh lớn như vậy có lẽ nào bị người khác nghe thấy rồi.

“Không phải, đang ở khách sạn dưới chân núi.”

Khương Đường yên tâm ừm một tiếng, thuận miệng hỏi, “Quay xong rồi sao?”

“Vẫn chưa, sáng mai phải trở lại tiếp tục.”

“Xem ra phòng trên xe quả thật rất tệ.”

Người con gái cười rộ lên, sóng mắt lưu chuyển, bất giác trở nên quyến rũ vô cùng.

Tiêu Tắc lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Chính bản thân anh cũng không thể hiểu nổi, biết rõ không có tín hiệu vẫn không nhịn được liên tục nhìn điện thoại, thật vất vả lắm mới hết suất diễn, hơn nửa đêm tốn công chạy xuống chân núi, lẽ ra nên ngủ một giấc thật ngon, vậy mà cuối cùng vừa vào phòng đã ngay lập tức gọi điện thoại cho cô.

Khương Đường trên người dinh dính khó chịu, lúc tán gẫu cùng anh vẫn không thể bỏ qua cảm giác khó chịu này, cô nói: “Tôi muốn tắm rửa một chút chuẩn bị đi ngủ.”

Không nghĩ tới người đàn ông cũng không phản ứng gì, chỉ ừm một tiếng, thần sắc nhàn nhạt mở miệng, “Chị tắm đi.”

Chờ thêm hai giây, đối phương vẫn chưa cúp điện thoại, Khương Đường để điện thoại sang một bên, bước vào phòng tắm.

Thời gian đã không còn sớm, cô lại mệt rã người, vì vậy chỉ tắm rửa qua loa rồi đi ra. Cầm điện thoại lên nhìn, Tiêu Tắc vẫn còn đó, không biết từ lúc nào cũng đã tắm rửa sạch sẽ, đã thay một bộ áo ngủ màu tím, tóc vẫn còn ướt dán lên trán, đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Phát hiện bên này có động tĩnh, người đàn ông thả cuốn sách xuống, lại gần hỏi, “Tắm xong rồi sao?”

“Ừm” Khương Đường trên mặt lộ vẻ khó xử, “Tôi còn phải sấy tóc.”

Quả nhiên, người đàn ông vẫn rất bình thản nói, “Chị sấy tóc đi.”

Cô cầm điện thoại đi về phía bồn rửa tay, chờ đến khi tiếng máy sấy tóc vang lên, cô liếc nhìn màn hình, thấy anh vẫn ngồi ở vị trí cũ cuối đầu đọc sách.

Anh không chê cô phiền sao?

Thật vất vả mới sửa soạn xong, đồng hồ đã chỉ một giờ đêm, Khương Đường lại cầm điện thoại trở về phòng ngủ.

Tiêu Tắc phía bên kia cũng đã tắt đèn, màn hình đen kịt một màu.

Trong bóng tối hai người lẳng lặng lắng nghe âm thanh hô hấp của nhau.

“Tiêu Tắc.”

“Ừ.”

Rất nhanh, ý thức của cô đã mơ hồ, muốn giơ tay cúp điện thoại, nhưng mí mắt không mở lên nổi, mơ hồ gọi thêm một tiếng, sau đó hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.

Không biết do tắm rửa, hay công dụng của tìиɧ ɖu͙© mà đêm nay cô ngủ rất ngon. Một đêm không hề mộng mị, lúc tỉnh lại tinh thần vô cùng sảng khoái.

Điện thoại di động vẫn nằm trên gối, lúc này đã tắt nguồn vì hết pin.

Vừa sạc điện thoại được một lúc, cô đã thấy tin nhắn Tiêu Tắc gửi đến.

“Tôi phải đi lên núi, thứ tư tuần sau sẽ trở về thành phố, đến lúc đó gặp nhau.”

Khương Đường chú ý thời gian gửi tin nhắn, là 4 giờ 28 phút sáng, quả thật anh rất khổ cực.

Biết rằng phía bên anh không có tín hiệu, nhưng sau khi cô kiểm tra lịch trình của mình vẫn nhắn lại cho anh một tin trả lời.

“Được, đã biết, cậu cũng phải chú ý sức khỏe.”

Tin nhắn gửi đi cô lại tự mình thấy xấu hổ.

Gặp nhau, đương nhiên là để lên giường rồi.

*

Một tuần trôi qua đến lúc nhận được thông báo của Quách Thắng Nam, Khương Đường mới biết cô đã hiểu lầm Tiêu Tắc, hóa ra thứ tư muốn gặp mặt chỉ là để quay tiếp tập thứ hai của chương trình 《 Dù cho như thế nào vẫn muốn yêu 》.

Tổ chương trình giao nhiệm vụ, muốn cô tự mình mang theo ‘Cơm hộp tình yêu’ do chính tay cô chuẩn bị để tạo bất ngờ.

Khương Đường download một app dạy nấu ăn, lấy sức mạnh năm đó thi đại học ra điên cuồng nghiên cứu, nhưng càng xem lại càng buồn rầu.

Với tay nghề này của cô, có lẽ không phải là gây bất ngờ mà chính là gây kinh hãi đó.

Sau khi lãng phí một đống nguyên liệu nấu ăn, cô chợt lóe lên ý tưởng, buổi sáng hôm trước không phải Tiêu Tắc đã làm món bánh mì sandwich kẹp trứng và tương húng quế sao, cô có thể làm món này nha.

Vừa đơn giản, nhưng anh vẫn thích, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Sau đó ba ngày liền cô ở nhà đều tập chiên trứng, chiên nhiều đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi trứng thôi cô đã muốn nôn rồi, cuối cùng sáng sớm ngày thứ tư cũng làm được bánh mì sandwich nhìn có vẻ ổn nhất.

Cù Đào thấy trong tay cô chỉ cầm vỏn vẹn một hộp giữ nhiệt nhỏ, không xác định hỏi, “Tiểu Khương, cô chuẩn bị bao nhiêu món thế?”

“Một ạ.”

“Một?” Người đàn ông trung niên trong mắt lóe lên tia lo lắng, gật gật đầu, trầm ngâm một lúc lại hỏi, “Là món gì thế?”

Nếu là món gà hay cá hầm ớt, hoặc sườn bò hầm rượu vang kiểu Pháp, hay cũng có thể là Beefsteak sốt nấm, mấy món này khó, lúc chuẩn bị mất thời gian nên có lẽ chỉ làm được một món cũng phải.

Khương Đường vừa muốn trả lời, Tiêu Tắc mở cửa, bày ra tư thế mời, “Mời vào.”

Nhân viên quay phim đã được người đại diện của Tiêu Tắc dẫn đến nhà anh vào mấy hôm trước, vì vậy cơ bản đã biết được vị trí để các thiết bị, nhanh nhẹn bố trí thỏa đáng.

Khương Đường đánh giá bốn phía, căn phòng trang trí cũng rất tinh tế, chỉ là nhìn có chút cứng nhắc, vừa nhìn đã biết anh rất ít khi ở nhà.

Chuẩn bị xong, Cù Đào lại nghĩ đến vấn đề lúc nãy, quay qua nói chuyện với Khương Đường.

“Tiểu Khương, cô chuẩn bị món gì?”

Tiêu Tắc mỉm cười, nhìn cô không chớp mắt, thật giống như anh đang rất chờ mong.

Khương Đường dưới bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm của mọi người lấy ra một hộp sandwich, “Tôi làm sandwich kẹp trứng và tương húng quế.”

Không khí nhất thời trầm mặt, nhân viên mắt to trừng mắt nhỏ. Cù Đào vẻ mặt bất đắc dĩ, mấy lần muốn mở miệng lại thôi. Ấp úng nửa ngày mới nói, “Cái kia, Tiểu Khương, cô thật ra có thể gọi món ăn ở ngoài, cất vào hộp cơm, mang tới đây là được mà.”

Không phải nói là muốn tự chính tay cô làm sao?

Đầu xoay chuyển một cái, rốt cuộc đã hiểu ra vấn đề là gì.

Cũng đúng thôi, có được bao nhiêu nữ minh tinh tự mình làm cơm chứ.

Một đám người nhìn sandwich trên tay cô, dáng vẻ khó xử, bây giờ cũng không thể bắt cô chuẩn bị lại thứ khác được. Cù Đào bất đắc dĩ, dặn dò trợ lý, “Cậu gọi thức ăn bên ngoài đi, hai món mặn, một món canh, mấy món đơn giản như trứng chiên cà chua là được, Tiểu Lý cậu đi siêu thị mua một hộp cơm mang về đây, động tác nhanh lên.”

Tiêu Tắc đột nhiên lên tiếng, “Trong tủ lạnh có nguyên liệu vừa mới mua.”

Cù Đào không rõ ý tứ của anh, người đàn ông trẻ tuổi cười cười, ôn hòa đề nghị, “Cù đạo diễn anh xem như vậy, hay là dùng sandwich này, sau đó quay cảnh chúng tôi cùng nhau nấu thêm vài món khác, được không?”

Cù Đào hai mắt sáng lên, “Được, như vậy cũng tốt.”

Vừa vặn bây giờ người trẻ tuổi không nhiều người biết nấu cơm, nếu quay được cảnh này chắc chắn sẽ giành được hảo cảm rất nhiều từ khán giả.

Nói quay liền quay.

Khương Đường lại một lần nữa bước vào nhà, mở hộp cơm ra, Tiêu Tắc nhìn sandwich cong cong vẹo vẹo bên trong chỉ mỉm cười.

Khương Đường cầm lấy sandwich lên, sau đó lại bỏ trở về hộp. “Quên đi, đừng ăn cái này, bánh mì đều bị mềm cả rồi.”

Trong lời nói mang theo hai phần cáu kỉnh.

Cô chính là thấy hổ thẹn bản thân mình, vào nghề đã được bao nhiêu năm, còn không rút được kinh nghiệm, ngốc nghếch tự ở nhà làm trứng chiên làm gì cơ chứ.

Bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô đang cầm sandwich, đưa lên miệng ăn, “Trùng hợp tôi lại thích bánh mì mềm.”

Anh vừa nhai vừa nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy lấp lánh nét cười.

Khương Đường biết anh diễn ôn nhu chính là cao thủ, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô không kiềm được tim đập nhanh hai nhịp.

Thật tâm cũng tốt, giả ý cũng được, anh dù sao cũng cứu cô một màn này, cảm động một chút cũng được mà.