Chương 27: Có Nhớ Dươиɠ ѵậŧ Không?

Chương 27: Có nhớ dươиɠ ѵậŧ không

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Khương Đường để điện thoại di động sang bên cạnh, cởi sạch quần áo bước vào bồn tắm tắm rửa.

Đang tắm thoải mái, tiếng chuông vang lên.

Ngoại trừ Quách Thắng Nam, không ai tìm cô vào giờ này hết, cô đứng dậy với tay lấy điện thoại di động, không ngờ lại trượt chân ngã ngồi xuống, sữa tắm bắn lên mắt, cô theo bản năng giơ tay dụi mắt, hoàn toàn trở thành tai nạn luôn, trên tay cũng đầy sữa tắm, càng dụi càng đau.

Điện thoại vẫn đang kêu, cô vẽ lên màn hình theo trực giác, dù thế nào cũng đã nhận được cuộc gọi.

Khương Đường cầm điện thoại di động trượt đến vị trí đối diện vòi nước, nhắm mắt nói to: “Đợi một lát, sữa tắm rơi vào mắt rồi, tôi rửa sạch đã.”

Dù thế nào Tiêu Tắc cũng không ngờ đến được, điện thoại vừa kết nối đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai vυ" lớn gần ngay trước mắt, đầṳ ѵú nhỏ non hồng lắc lư qua lại, tuy rằng hình ảnh nhanh chóng biến thành trần nhà, nhưng cũng đủ để cho anh nhìn thấy trên núʍ ѵú dính đầy bọt sữa tắm màu trắng.

Giống như anh bắn lên vυ" cô vậy.

Không, còn dâʍ đãиɠ hơn nữa, buổi tối hôm đó không bật đèn, anh không nhìn rõ như thế này.

Ký ức sống lại, bất giác nhớ lại buổi tối cách đây một tuần. Mỗi lần côn ŧᏂịŧ đâm vào lại kéo ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, vừa làm, chất lỏng vừa văng ra khắp nơi, không bao lâu trên bụng đã dính đầy nước của cô. Trong cổ họng khát khô, thứ giữa háng nhanh chóng ngẩng đầu, cứng rắn chọc lên căng cả quần.

Sắc mặt Tiêu Tắc thay đổi.

Vốn dĩ anh không định làm gì cả, nhưng bây giờ lại cực kỳ muốn làm.

Kiềm chế đợi cô tắm rửa xong, nghe thấy tiếng nước ngừng lại, thong thả chậm rãi mở miệng: “Chị, mới một tuần không bị làm đã lẳиɠ ɭơ đến vậy rồi sao.”

Giọng đàn ông trầm thấp dường như càng vang dội hơn trong phòng tắm, Khương Đường sửng sốt, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

“Nhớ dươиɠ ѵậŧ rồi sao?”

Khương Đường cầm điện thoại di động lên, gương mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại nóng như muốn nuốt chửng người ta.

“Tiêu Tắc sao?”

Tiêu Tắc mím môi, đôi mắt nhanh chóng híp lại, lạnh nhạt hỏi: “Chị nghĩ là ai?”

Còn có ai hỏi cô có nhớ dươиɠ ѵậŧ không.

Thông qua màn hình nhỏ ở góc trên bên phải, Khương Đường xác nhận mình chỉ lộ mặt và cổ, lúc này cô mới trả lời: “Tôi còn tưởng là Thắng Nam.”

Màn hình phóng đại từng phản ứng nhỏ nhất, Khương Đường liếc mắt một cái nhìn đồng hồ treo tường, khẽ hỏi: “Muộn như vậy rồi còn tìm tôi sao?”

Tự nhiên lại lạnh nhạt.

Chỗ nơi gồ lên giữa hai mày người đàn ông nhanh chóng được vuốt phẳng, nhìn gương mặt đỏ ửng đầy hơi nước kia, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Chị, nhớ dươиɠ ѵậŧ lớn không?”

Thần kinh Khương Đường giật mình, bụng nhỏ di chuyển một chút. Lông mi chớp chớp hai cái, nhìn anh không nói câu nào.

Dù sao cũng không thể nói là vốn dĩ không nhớ chút nào, nhưng bị anh hỏi như vậy... Cũng hơi nhớ. Chân đang ngâm trong nước ấm, nhưng cô biết háng mình trơn ướt không phải vì nước.

Tiêu Tắc phát hiện nhịp thở của cô thay đổi, cảm giác tê dại từ l*иg ngực cuồn cuộn tràn ra bên ngoài, cảm giác không mãnh liệt như khi trực tiếp kí©h thí©ɧ thân thể, mông lung quyến rũ, lại càng khiến anh muốn trút hết ra thật dữ tợn.

Một bàn tay thăm dò xuống bên dưới, giữa háng căng phồng lên, tay anh đặt bên ngoài quần xoa nắn hai cái, tiếng hô hấp nặng nề hơn.

Nghe thấy người đàn ông thở dốc không che giấu chút nào, cổ họng Khương Đường căng thẳng, lại càng ẩm ướt hơn nữa.

Một dòng chất lỏng sền sệt từ giữa hai chân cô tràn ra, chậm rãi nổi lên làn nước.

Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa: “Cho tôi nhìn vυ" của chị.”

Khương Đường nuốt nước miếng, không cử động, trong lòng cũng hơi chống cự.

Tiêu Tắc đã thả dươиɠ ѵậŧ của mình ra, nắm thân dươиɠ ѵậŧ chậm rãi di chuyển, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chị, tôi muốn nhìn thấy vυ" vừa to vừa mềm của chị.”

Trái tim Khương Đường đập dữ dội, hơi sương tụ lại trong mắt, chậm rãi di chuyển, để ống kính chiếu thẳng vào ngực mình.

Ha.

Phần tròn trịa vừa nãy chỉ mới kịp nhìn thoáng qua lại xuất hiện một lần nữa, bọt nước phản xạ lại ánh đèn, ánh đèn tinh tế chiếu lên làn da ngọc ngà trơn bóng. Tiêu Tắc miệng khô lưỡi khô, rất lâu sau cũng không nói gì, trơ mắt nhìn biên độ phập phồng của vυ" càng ngày càng lớn, núʍ ѵú nhỏ cũng chậm rãi dựng đứng lên.

“Có nhớ tôi liếʍ núʍ ѵú của chị thế nào không?” Nơi to lớn run lên, quầng vυ" co rút lại thành một nắm nho nhỏ.

Tiêu Tắc thở ra một hơi nóng bỏng, giọng nói lại càng trầm càng khàn hơn nữa: “Đặt di động ra xa một chút, để tôi nhìn thấy mặt chị.”

Nói đến cũng thật kỳ quái, xét về kí©h thí©ɧ sinh lý mà nói, xem vυ" còn mãnh liệt hơn nhìn mặt, nhưng mà anh lại cảm thấy thiếu cái gì đó.

Quả nhiên, sau khi gương mặt đỏ hồng ẩm ướt phủ đầy tìиɧ ɖu͙© kia xuất hiện, dươиɠ ѵậŧ lại trướng lên, to hơn.

“Chị, tự sờ vυ" của mình đi.” Anh vừa thong thả vuốt ve mình vừa ra lệnh: “Đúng vậy, sờ mạnh một chút, ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú, nhéo chặt xoay hai vòng.”

“A... A...” Khương Đường đã rêи ɾỉ thành tiếng, dưới cái nhìn chăm chú và mệnh lệnh của anh, đùa giỡn bộ ngực của mình, bụng nhỏ dâng lên cảm giác tê trướng.

Hơi thở Tiêu Tắc cũng nặng nề hơn, trong đáy mắt có ngọn lửa đen sáng quắc đang quay cuồng: “Nói xem bây giờ chị có cảm giác gì.”

“A ha... Thoải mái quá... Trước ngực tê dại... Ưm a...”

“Huyệt thì sao?”

“A...” Giọng nói của anh dường như biến thành đồ vật thật, chọc thẳng vào huyệt nhỏ, bụng nhỏ cảnh giác co rút lại, lại càng cảm thấy trống rỗng hơn nữa.

Khương Đường thở dốc kịch liệt: “Ngứa, muốn... A... Tiêu Tắc... Tôi muốn...”

“Chị, có muốn nhìn dươиɠ ѵậŧ lớn không?”

Khương Đường mở mắt ra, nhìn thẳng đôi con ngươi đen như mực của anh, liếʍ khóe môi nói: “Muốn nhìn.”