Chương 20: Tắm Chung

Chương 20: Tắm chung

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Đợi đến khi hoàn toàn kết thúc, trời đã tờ mờ sáng.

Ngón tay Khương Đường cũng tê dại, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ luôn được, nhưng trên người cô tràn đầy mồ hôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙, bất kể thế nào cũng phải tắm rửa đã.

Cô chọc chọc bộ ngực trước mặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đi tắm trước đi, tôi tắm xong còn phải sấy tóc, mất nhiều thời gian lắm.”

Tóc người đàn ông ướt sũng mồ hôi, mấy sợi rủ xuống đôi mắt, vẻ mặt lười biếng, môi bị cô hôn đến mức hơi đỏ lên, bộ dạng thỏa mãn.

Ngón tay giúp cô gạt nhẹ sợi tóc rối trên trán, nói như đương nhiên: “Tắm chung đi.”

Khương Đường từ chối theo bản năng, chẳng qua lại không nghĩ ra lý do gì để từ chối, cứ như vậy đi cùng anh vào phòng tắm.

Dưới ánh đèn phòng tắm, lúc này cô mới nhìn rõ trên người hai người hỗn loạn đến mức nào. Dươиɠ ѵậŧ Tiêu Tắc đã mềm xuống, trên qυყ đầυ, trên thân đều là chất hỗn hợp của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ, lông mao và trên bụng cũng dính đầy chất lỏng không rõ. Hình ảnh sắc tình như vậy, không thể chối cãi bày ra rõ ràng trước mặt cô.

Khương Đường dời mắt sang chỗ khác, đi vào trong luồng khí nóng mờ mịt.

Người đàn ông đi theo vào, dòng nước cũng chỉ có như vậy, bọn họ không hề nghi ngờ gì dựa vào nhau rất gần. Khương Đường cong lưng gội đầu, chỉ động tác đơn giản như nâng cánh tay vậy mà cũng cảm thấy mệt mỏi, ngón tay chậm rãi xoa xoa, rất lâu sau cũng không thấy có bọt nổi lên.

Môi mỏng Tiêu Tắc gợi lên độ cong nhàn nhạt, chủ động tiếp nhận nhiệm vụ gội đầu.

“Cảm ơn, không cần, tôi tự gội được rồi.”

Không biết tại sao, Khương Đường lại cảm thấy chuyện anh gội đầu cho mình còn thân mật hơn cả việc làʍ t̠ìиɦ.

Người đàn ông dán sát lại, tiếng nói trầm thấp như cười như không: “Cũng không để chị nhàn rỗi đâu, tắm cho tôi đi.”

Nói xong, dứt khoát đặt dươиɠ ѵậŧ dính nhớp vào trong tay cô.

Khương Đường do dự. Cô biết dựa theo tình huống hai người, bản thân mình còn nói thêm gì nữa sẽ giống như đang già mồm cãi láo vậy. Nhưng làʍ t̠ìиɦ là một chuyện, giúp một người đàn ông hoàn toàn tỉnh táo rửa dươиɠ ѵậŧ lại là một chuyện khác.

Quá...

Quá cái gì, không nói rõ được.

“Không phải vừa nãy liếʍ vui vẻ lắm hay sao, kêu to như vậy, còn ăn cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi...”

Khương Đường siết chặt ngón tay, nắm chặt thứ hình trụ nửa cứng nửa mềm trong tay kia. Nghe thấy người đàn ông nửa như sung sướиɠ nửa như đau đớn ngừng hơi thở, cô lại hơi xấu hổ thả tay ra. Cuối cùng vẫn lấy một ít dầu tắm lên tay, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng xoa thành bọt.

Rặng mây đỏ trên mặt cô vốn còn chưa tan đi, bị nước ấm hun đến mức càng thêm diễm lệ, nhìn thế nào cũng giống như đang phát tình.

Lòng bàn tay mềm mại trơn mịn, nhẹ nhàng xoa nắn anh, không tính là kí©h thí©ɧ, nhưng trong lòng Tiêu Tắc lại ngứa ngáy từng cơn, ngứa ngáy giống như muốn điên cuồng làm cô.

Tắm rửa, không biết thế nào lại biến thành hôn nhau, nước ấm rào rào xối xuống mặt hai người, tóc ướt dính lên mặt, nhưng chẳng ai dư thừa lòng dạ đi sửa sang lại.

Vốn dĩ ôm nhau đứng giữa phòng tắm, nhưng động tác Tiêu Tắc bá đạo, luôn đè ép cô, anh đè lên, cô lùi lại, cuối cùng biến thành cô bị anh đè lên tường phòng tắm, không còn đường lui.

Lưỡi lớn mặc sức càn quét trong miệng cô, thậm chí còn muốn duỗi vào trong cổ họng. Khương Đường vội vàng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi không an phận của người đàn ông, kết quả lại bị quấn ngược lấy triền miên. Lưỡi lớn cọ sát lưỡi cô, không biết mệt mỏi cọ qua cọ lại.

“Vươn đầu lưỡi ra.”

Khương Đường vươn đầu lưỡi, mùi vị của nước lã truyền vào trong miệng cô. Đầu tiên Tiêu Tắc vươn đầu lưỡi liếʍ hai cái, sau đó chuyển thành ngậm lấy, chậc chậc mυ"ŧ lấy nước bọt của cô nuốt xuống.

Hai người thỏa thích ôm hôn, da thịt dán sát vào da thịt, hô hấp hỗn loạn với hô hấp. Đầṳ ѵú trước ngực cô gái dựng đứng cọ sát vào cơ ngực của Tiêu Tắc, thỉnh thoảng cọ qua đầṳ ѵú anh, hô hấp của anh càng ngày càng nặng hơn, lực mυ"ŧ vào cũng càng ngày càng mạnh hơn.

Lưỡi Khương Đường tê dại, chỉ cảm thấy mình sẽ bị người đàn ông này nuốt vào.

Tiêu Tắc duỗi tay sờ giữa hai chân cô, nơi vừa được rửa sạch sẽ nay đã ướt sũng.

Hơi đau và tê dại cùng lúc đánh úp lên thần kinh, Khương Đường cuống quýt từ chối: “Hôm nay không được đâu, thật đấy, làm nhiều quá sắp trầy da đến nơi rồi.”

Tiêu Tắc đuổi theo hôn tiếp, giọng nói bị nước cuốn đến mức mơ hồ: “Để lại lần sau”, tiếng nói càng trầm thấp hơn nữa, tê dại chui vào lỗ tai: “Làm hỏng chị.”

Mặc dù nói như vậy, tay anh vẫn quanh quẩn ở miệng vào huyệt nhỏ, vết chai mỏng trong lòng bàn tay cọ sát vào môi nhỏ âʍ ɦộ đã sưng đỏ, nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh.

Cuối cùng lăn lộn đến gần một tiếng đồng hồ, hai người rốt cuộc cũng ra khỏi phòng tắm.

Thật sự quá mệt mỏi, Khương Đường không có sức lực để ý xem Tiêu Tắc rời đi hay ở lại.

“Tôi ngủ trước nhé, ngủ ngon.” Hai chữ cuối cùng mơ hồ không rõ, vừa dứt lời, cô đã ngủ mất như bị hôn mê.

*

Chợp mắt lần nữa, đã là ba giờ chiều.

Khương Đường nhìn bộ ngực xa lạ trước mắt, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra.

Không biết từ khi nào đã biến thành cô gối lên cánh tay anh, một cánh tay khác của người đàn ông còn ôm ngang eo cô.

Tiêu Tắc vẫn còn đang ngủ, ngực hơi phập phồng theo hô hấp. Khương Đường đã từng nhìn thấy anh dịu dàng, cũng đã từng nhìn thấy anh tìиɧ ɖu͙© thô bạo, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh không đề phòng chút nào của anh. Có lẽ vì tóc còn rối, nhìn qua thấy anh càng giống với tuổi thật hơn.

Nhìn qua nhìn lại mấy lần, cô thật sự tâm phục khẩu phục, thật là đẹp.

Người đẹp đến một trình độ nhất định, miêu tả như thế nào cũng đều thiếu sót, chỉ còn có thể phun ra một chữ duy nhất thôi: Đẹp.

Tay chân nhẹ nhàng xuống giường, Khương Đường suy nghĩ, không đánh thức anh dậy.

Cô cảm thấy loại người như Tiêu Tắc hiểu rất rõ bản thân mình đang làm gì, sẽ không vì phóng túng quá mức mà làm trì hoãn công việc.

Trong nháy mắt khi suy nghĩ như vậy, bản thân cô cũng không hiểu sao lại biết dược điều đó. Cảm giác từ đâu đến chứ, ngoại trừ giao lưu thân thể ra, hai người rõ ràng chưa từng nói được mấy câu tử tế với nhau.

Khoác thêm áo ngủ đi xuống phòng bếp uống nước, tiện tay mở tủ lạnh ra xem xét, cuối cùng còn có bánh mì trứng gà, đủ làm sandwich.

Cầm bánh mì trên tay, đúng lúc điện thoại rung lên. Khương Đường nhìn thấy tên Quách Thắng Nam hiện lên, bật loa ngoài.

Cô sắp chết đói đến nơi rồi, thật sự không muốn để bánh mì xuống, huống hồ chung cư này cách âm rất tốt, không sợ đánh thức Tiêu Tắc.

“Alo, Thắng Nam.”

“Ừ, Tiểu Đường.”

Khương Đường liếc mắt nhìn điện thoại một cái, vừa gặm bánh mì vừa cười: “Cô làm sao vậy, nói chuyện nghe nghiêm túc thế.”

Quách Thắng Nam vẫn chỉ ừ, nói: “Có chuyện công việc.”

“Cậu nói đi.”

“Đạo diễn Từ Phàm quay phim, tìm cô đóng vai nữ phụ.”

“Ai cơ?”

“Từ Phàm.”

Khương Đường cảm thấy cực kỳ không chân thật, ngốc nghếch hỏi: “Thắng Nam, mình chuẩn bị nổi tiếng rồi sao?”

Từ Phàm, đạo diễn chuyên nghiệp từng đạt giải liên hoan phim quốc tế, rất nhiều ngôi sao có lực lượng fan hâm mộ hùng hậu đều muốn tìm ông ta để thay đổi hình ảnh, tại sao lại nhìn trúng cô vậy?

Cuối cùng cảm xúc của Quách Thắng Nam cũng hơi dao động, hừ một tiếng, nói: “Cậu tưởng bở à, nói một cách nghiêm chỉnh, tôi đã đọc kịch bản rồi, khá ổn, có nhận hay không?”

Khương Đường thấy cô ấy hỏi như vậy, giống như từ trên trời có chiếc bánh to nhân thịt rơi xuống, Quách Thắng Nam không những không khuyên cô mau nhận lấy, thái độ còn hờ hững như vậy?

“Tại sao lại không nhận, nhân vật có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì, diễn xuất của cậu làm được.”

“Vậy thì tại sao?”

Quách Thắng Nam ngừng một giây, nói: “Nhà đầu tư là một quỹ ngân sách vừa mới được thành lập không lâu.”

Khương Đường vẫn còn mơ hồ, hỏi: “Cậu sợ quay được một nửa thì ông chủ ôm tiền chạy mất hoặc là phá sản tự sát, sau đó hạng mục sẽ thất bại sao?”

Nghe thì hài hước, nhưng chuyện này thật sự đã từng xảy ra rồi.

Vừa nói ra khỏi miệng, Khương Đường nhạy cảm phát hiện chuyện gì đó, quay đầu nhìn lại, phát hiện người đàn ông vốn đang nằm trên giường không biết đã xuất hiện ở phòng khách từ lúc nào.

Tiêu Tắc chỉ mặc quần, nửa thân trên trần trụi, trên mặt không có biểu cảm gì, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía cô.

Cô làm động tác “suỵt”, dùng khẩu hình nói với anh, có điện thoại công việc gọi đến.

Tiêu Tắc liếc mắt nhìn điện thoại một cái, đi tới lẳng lặng ôm lấy cô.

Thân thể anh rất nóng, nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải dệt truyền lên làn da cô, hai tay chui thẳng vào áo ngủ cô, nắm chặt hai vυ" mềm mại xoa nắn.

Khương Đường không hài lòng quay đầu lại nhìn, bị anh thừa cơ ngậm lấy lỗ tai.

“Không phải.” Quách Thắng Nam đột ngột lên tiếng, dọa cho cô sợ hãi đến mức đầṳ ѵú dựng đứng lên, Tiêu Tắc thừa cơ kẹp đỉnh núm hồng gãy một cái.

“Ông chủ là Chu Ngang.”

Khương Đường ngẩn ra: “Ai cơ?”