Mọi chuyện đang rất ổn định thì My lại đưa ra quyết định khiến thế cục đảo ngược nhanh chóng. Cô ấy đầu thú với cảnh sát. Sau đó đưa tôi một chiếc usb mới, trong đó chứa đựng thông tin như chiếc usb cũ. Có lẽ cô ấy đã quyết tâm đem sự việc ra ánh sáng. Tôi có khuyên mấy cũng không lung lay ý chí cô ấy. Tuy Duy buồn nhưng vẫn đồng tình với quyết định của cô ấy. Tôi tiễn cô ấy bước vào cổng cảnh sát. My ngoái đầu nhìn lại, cô ấy nở một nụ cười thật tươi nhưng cũng đầy bí hiểm. Không ngờ đó là lần cuối tôi gặp cô ấy.
Hai tháng sau, cuộc điều tra được mở ra. Bà Uyên phải chấp nhận hỗ trợ cảnh sát. Nhưng rồi mọi tội lỗi lại đổ sang đầu My một cách ngoạn mục. Cô ấy trở thành tội phạm nguy hiểm và nhanh chóng bị phán quyết chung thân. Mặc dù đã mời tất cả luật sư bào chữa nhưng đều không có hy vọng thắng. Hết cách tôi vội nghĩ ngay đến chiếc usb đó. Tôi nhớ My từng nói khi nào nguy hiểm nhất mới được giao nó ra. Và tôi quyết định giao nộp cho cảnh sát điều tra. Chiếc usb chưa được trao đến tay cảnh sát thì đã bị hủy bằng một vụ tai nạn xe.
Tôi chở mẹ Mayta trên đường đến viện kiểm sát. Phía sau xe là một chiếc moto chạy theo. Hình như theo dõi tôi, tôi đạp ga mạnh hơn để tăng tốc như nó cứ bám theo phía sau. Sau đó, chiếc xe vượt lên phía trước chặn ngay trước mặt khiến tôi phanh gấp. Cả người và xe lật nhào xuống. Nghe có mùi xăng chảy ra, lửa bén phía sau. Cả thân mình ê ẵm, chân tôi bị kẹp ttong xe khiến tôi loay hoay mãi mới thoát ra được. Chân bị thương nhưng tôi vẫn cố lếch sang bên mẹ kéo mẹ ra khỏi xe. Khoảnh khắc chết gần trong gang tấc tôi kéo mẹ thật nhanh vào lề. Chiếc xe nổ tung, lửa cháy đỏ cả một vùng trời, khói bay nghi ngút.
Tôi lắc lư mẹ thật mạnh nhưng mãi mẹ không tỉnh dậy rồi mình cũng ngất đi vì máu ở phần chân chảy ra quá nhiều.
Sau khi vết thương được băng bó cẩn thận, tôi được Khôi dìu sang thăm mẹ. Mẹ Mayta nguy kịch hơn tôi. Mẹ hôn mê sâu, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Mấy ngày sau, từ trại giam tôi nghe hung tin rằng My đã qua đời. Trời ơi, cô ấy không thể chết như vậy.
- --------
- Bà gϊếŧ cô ấy đúng không?
- Nó tự nguyện không phải tôi.
- Tôi không tin. Tôi sẽ tìm ra bằng chứng cho bà xem.
- Được, tùy cô. Cây ngay không sợ chết đứng.
Bà ấy tự tin rằng mình trong sạch khiến tôi sững sờ. Làm sao tôi tin được khi bà đã ra tay với tôi và mẹ mấy ngày nay.
- Được, tôi có thứ cho bà xem đây.
Tôi giơ chiếc usb lên, nhận ra bà ấy hốt hoảng tôi giựt tay lại. Nhưng nó chỉ là một chiếc usb rỗng, vì cái thật đã thật sự bị hủy rồi. Lúc tôi và bà Uyên đang giằng co, bà ta mạnh hơn tôi tưởng. Cánh tay lớn nắm chặt lấy tay tôi đẩy mạnh khiến bụng tôi đập vào cạnh cầu thang. Tôi chới với vì quá đau liền đẩy bà ấy ra. Tôi chạy một mạch xuống dưới cầu thang nhưng bà ta vẫn đuổi kịp. Tôi vội mở cửa thoát hiểm nhưng nó bị khóa trái nên tôi dần bị dồn vào đường cùng. Tôi đành lui về phía sau nhưng nhận ra mình chẳng thể lui được nữa. Tôi từ từ ôm bụng rồi khụy xuống.
Mở mắt ra nhìn thấy Khôi đang nằm trên tay tôi. Tôi khẽ lay anh dậy.
- Sao em lại ở đây? Bà ta đâu rồi?
- Em không nhớ gì sao? Mẹ anh, không bà Uyên đã đưa em về nhà.
- Bà ta sao có thể tốt với em như vậy chứ? Anh tin sao?
- Không. Nhìn mặt của em như vậy làm sao anh tin được.
- Mặt em làm sao vậy?
Khôi đưa tay sờ lên mặt tôi rồi nói:
- Sưng hết cả rồi. Cũng may đứa bé không sao. Nếu không anh sẽ...
- Anh sẽ, anh sẽ thế nào? Còn không mau nói đi chứ.
Tôi nhận ra hai từ đứa bé trong câu nói của Khôi sau đó vội thêm lời.
- Đứa bé. Ý anh nói là chúng ta sắp có em bé sao?
Khôi nhẹ nhàng gật đầu. Tôi ồm chầm lấy anh.
- Sao này không được mạo hiểm như vậy nữa. Anh sẽ không tha cho em đâu.
- Em biết rồi.
- ------
Tôi đành gác công việc lại vì đứa bé đang tượng hình trong bụng. Khôi chăm chúc cho tôi từng món ăn đến giấc ngủ. Hàng ngày anh sẽ đọc sách cho con nghe, dạy con những điều hay.
Thấm thoát, bụng tôi cũng lớn dần. Công việc công ty có Khôi lo rồi. Mẹ Khôi giúp tôi những việc nhỏ nhặt trong nhà. Vợ chồng Kate sẽ giúp tôi điều tra vụ án. Tôi không thể để My chết oan uổng như vậy. Nhưng một người mà tôi vô cùng thương yêu vẫn im lìm nằm đó, không nhúc nhích, không động tĩnh nào cả.
Đến bao giờ mẹ mới tỉnh đây? Con nhớ mẹ lắm. Nếu hôm đó con nghe lời mẹ, không cố chấp đem usb đến thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Con sai rồi mẹ ơi. Mẹ tỉnh dậy mau đi mẹ.
- -----
Trong cuộc gặp giữa tôi và Lâm- anh trai My, tôi phát hiện ra cô ấy vô cùng cao cả. Thì ra để bảo vệ tính mạng của anh trai mình My đã chọn cách hy sinh. Lâm cũng tỉnh rồi, ngay lập tức phát hiện ra thân phận thật sự của tôi chỉ trong cái gặp đầu tiên. Lâm kể nhiều về My, đúng như cô ấy đã tâm sự với tôi.
Khi tôi chuẩn bị về, Lâm mỉm cười nhìn tôi. Trong ánh nắng chói chang của buổi trưa nhưng không quá gắt, dưới tán phượng tím tôi đã nhìn thấy nụ cười cuối cùng của My. Nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng đầy bí ẩn ngay trong nụ cười của Lâm.
3 tháng sau, bà Uyên bị bắt. Mọi chứng cứ đều chỉ rõ tội bà ta phạm phải. Không ngờ, con át chủ bài cuối cùng là Lâm. Trước khi chết, My đã đem toàn bộ sự thật kể cho Lâm nghe. Sau cuộc gặp với tôi, Lâm quyết định vạch trần bà Uyên.
Tôi đến thăm bà ấy trong trại giam. Chỉ mấy ngày không gặp nhưng tôi nhìn rõ sự tiều tụy trên khuôn mặt bà ấy. Khi tòa đã phán quyết, chuẩn bị lãnh án, tôi hay tin bà ta trốn trại.