Chương 5: Phiên ngoại 2: Chỗ tư vấn cho giống đực sinh con

Tác giả: Hoa Giáp

Tiểu Bạch đại nhân chạy trốn!?

Tiểu Bạch đại nhân vào tối hôm qua chạy trốn.

Tiểu Bạch từ sau khi mang thai, liền chỉ huy Hồ Khắc làm thân trâu trựa, rốt cuộc vất vả mang thai mười tháng, sinh hạ ra ba trứng khủng long trắng noãn đáng yêu. Sau đó, dưới sự kêu gào mãnh liệt của chúng long, làm một thiên thần được trời phái xuống như Tiểu Bạch vì chúng long mở ra một chỗ tư vấn cho giống đực sinh con, lấy thân phận của chuyên gia để tọa trấn (?). Nhưng là, ngay ngày hôm qua, Tiểu Bạch thế nhưng ôm lấy ba quả trứng của mình, biến mất?!

Hồ Khắc đang ở thánh đàn, vẻ mặt u buồn nghe chúng long ở trước mặt hắn chit chít chiêm chϊếp.

Ngày hôm qua hắn vừa đi đưa chút nước thánh cho Nhạc Nhĩ Khải Tư cùng Ngải Tắc Lạp, không nghĩ tới sau khi trở về lại nghe thấy tin dữ này.

Dưới đàn có một khủng long cái cùng một khủng long đực làm cố vấn bị dẫn đi lên.

Khủng long cố vấn thứ nhất:

Hồ Khắc đại nhân, ta là Áo Mĩ Lạp, mang thai vừa mới ba tháng. Ta hôm trước có đến chỗ tư vấn, lúc ấy ngài ấy còn ở đó. Ta nhìn thấy Tiểu Bạch đại nhân đem những quả trứng đáng yêu nhét vào phía ngực, vì thế liền trịnh trọng đi về phía Tiểu Bạch đại nhân xin lãnh giáo mấy vấn đề.

Ngài cũng biết đó, ta hỏi Tiểu Bạch đại nhân, đem trứng cho Hồ Khắc đại nhân ấp trứng là bởi vì bản thân so sánh có chút suy nhược hay sao? Bởi vì thân thể Tiểu Bạch đại nhân thoạt nhìn gầy yếu.

Nhưng cuối cùng ta cảm thấy được mẹ của cái trứng ấp nó thì tốt hơn bởi vì độ ấm cơ thể mẹ cố định hơn, hơn nữa việc nuôi dưỡng tình cảm cũng rất trọng yếu, thường xuyên ở cùng bọn nhỏ đối với người vừa sinh nở cũng có điểm tốt.

Nhưng Tiểu Bạch đại nhân vừa nghe lời ta nói liền ầm ầm đi ra.

Cố vấn đương sự khủng long số hai:

Hồ Khắc đại nhân, ta… là ngày hôm qua đến hỏi Tiểu Bạch đại nhân.. Lúc ấy ngài không ở đó… Ta…. Ta chính bởi vì bản thân cũng là khủng long đực, muốn hỏi một chút chuyện mang thai… Bởi vì, vị kia ở nhà chúng ta.. cũng là khủng long đực.

Kỳ thật… Ta chính là muốn hỏi một chút… Nếu ta thụ thai, trứng được hình thành từ đâu… Ha ha….

Còn có, lựa chọn ngày cùng số lần quan hệ, có cái gì… phải chú ý không….

Kỳ thật ta cảm thấy ta không có chọc giận Tiểu Bạch đại nhân, bởi vì khủng long cái Lạp Sa Phỉ ở phía sau trực tiếp nói cho ta biết, ha hả. Nàng nói, đương nhiên là tiểu JJ của Hồ Khắc đại nhân vói vào Tiểu Bạch đại nhân như thế nào, trứng liền từ chỗ nào đi ra. Sau ta nghĩ nghĩ, quả thật đúng vậy. Nàng còn nói, Hồ Khắc đại nhân ngài cùng Tiểu Bạch đại nhân chính thức thành thân một năm liền sinh bảo bối trứng, khẳng định là mỗi ngày đều làm trong suốt hai tháng mới được. Sau đó là nghĩ nghĩ, quả thật đúng như vậy.

Bất quá không biết vì cái gì, Tiểu Bạch đại nhân trực tiếp ôm ba quả trứng đem cửa lớn khóa chặt.

Hồ Khắc nghe hai vị khủng long đương sự trần thuật, thở dài, để cho hai vị nhìn thấy Tiểu Bạch chạy trốn tiếp tục nói.

Khủng long mục kích sự kiện chạy trốn thứ nhất:

Lúc ấy ta đang tắm rửa ở dưới sông, thấy trên bầu trời có hàng dài bay qua. Ta cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, nếu hôm nay không nghe nói Tiểu Bạch đại nhân rời nhà trốn đi… Khụ khụ, là rời đi, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cư nhiên là Tiểu Bạch đại nhân.

Lúc ấy ta nhìn hắn giống như là có cuốn thêm một gói nặng trên lưng, bất quá ta cũng không chú ý, hiện tại hồi tưởng lại, gói đó chắc chắn là trứng bảo bối…

Ta lúc ấy đang ở đỉnh ngọn núi đối diện định đào một nơi ở mới cho gia đình ta. Kết quả vừa ngồi xổm trên tảng đá nghỉ ngơi, liền nghe thấy thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống, sau đó chợt nghe thanh âm khủng long lầm bầm lầu bầu từ phía sau tảng đá truyền đến, nghe giống như thanh âm của Tiểu Bạch đại nhân.

Lúc ấy, thanh âm kia là: “Thật là, đã trễ thế này cư nhiên còn có khủng long tắm rửa, làm hại ta miệng khát lưỡi khô mà một ngụm nước cũng chưa dám uống. Còn có con khủng long này thì tính là cái gì đâu, ta vất vả mang thai mười tháng thế nhưng không có ai khen ta, Hồ Khắc tên kia không phải chỉ là ấp trứng thôi sao, thế nhưng mọi người liền khen hắn nức nở như vậy. Nhìn hắn cười, mắt đều mị thành một đường, thật sự hết sức buồn cười mà. Nếu không phải ở trước mặt mọi người ôm trứng sẽ tổn hại đến hình tượng của ta thì tiện nghi kia có thể để cho hắn chiếm sao, hừ! Còn có con khủng long đáng vứt đi kia, như thế nào đều hỏi ta mấy vấn đề khiến ta buồn bực, sản nãi (cho sữa)? Muốn ta sản nãi chi bằng làm cho ta chết đi. Còn có cái kia hỏi ta làm thế nào sinh được trứng, chính ngươi nhìn xem phía sau người có mấy cái lỗ, chẳng phải sẽ biết sao, hừ! Xem ta bay vào núi sâu đem mấy quả trứng này giải quyết rồi trở về, hừ.”

Nói ra toàn bộ trích dẫn lời của Tiểu Bạch đại nhân. Sau đó từ mặt sau tảng đá liền truyền đến tiếng vỗ cánh, sau đó không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Buổi nói chuyện cũng xong, chúng long dưới đàn đều biến sắc. Đặc biệt là hai khủng long đương sự quá trình cố vấn kia, trên mặt chốc lát xanh, chốc lát hồng, chốc lát đen thui.

Lúc này, một lão khủng long bước ra khỏi hàng, sầu lo đối Hồ Khắc đang cúi đầu trầm tư nói: “Đại nhân, người xem, Tiểu Bạch đại nhân, hắn sẽ không đem trứng gϊếŧ chết chứ?”

“Sẽ không!” Hồ Khắc đứng lên, cái đuôi quét qua mặt thánh đàn, nắm chặt chi trước đưa tới trước mặt, nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi đến ngọn núi đối diện đem Tiểu Bạch trở về!”

Vừa dứt lời, hắn liền vỗ cánh hướng lên không trung, nháy mắt liền biến thành một chấm nhỏ màu đen hướng về đỉnh núi đối diện.

Hắn bay qua vài đỉnh núi, rốt cuộc thấy một cái sơn cốc bốc lên một ít khói. Hắn liền thu cánh, nhảy xuống.

Quả nhiên là Tiểu Bạch! Cái đuôi màu xanh biếc của Tiểu Bạch ở sau người hướng lên, trước mặt hai chi trước duỗi thẳng, phía trước mặt trải một lớp đất thật dày, bên trên còn để ba quả trứng.

Chính là Hồ Khắc tập trung nhìn kỹ, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng. Phía dưới tấm ván gỗ để một đống lớn cỏ khô, vừa rôi thấy được khói kia chính là từ cỏ khô bốc cháy. Trên chi trước của Tiểu Bạch còn cầm lấy một cành cây nhỏ, vừa lầm bầm vừa trở mấy cái trứng giống như đang nướng thịt.

Hồ Khắc huyết khí dâng lên, tựa như một cơn gió chạy qua, móng vuốt đoạt lấy ba cái trứng, không dám tin nhìn thẳng vào Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên mặt đất.

“Tiểu Bạch! Ngươi… Ngươi cư nhiên có thể đem bọn chúng nướng ăn!? Bọn chúng chính là… Con của chúng ta a!”

“Nướng ăn?” Tiểu Bạch trợn mắt khó hiểu Hồ Khắc “Ta muốn làm cho chúng ấm hơn để chúng sớm nở thôi mà. Như vậy không phải không cần mỗi ngày ôm ấp trứng sao.”

Hồ Khắc vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ về ba quả trứng trong lòng, còn muốn giáo dục tiểu tử trước mặt tuy rằng có lòng nhưng thiếu chút nữa gây tai họa kia: “Làm sao lại cần nhiệt độ cao như vậy, nếu ta không đến kịp, ngươi đem bọn chúng nấu chín cả rồi!”

“Ô…” Nhận ra được bản thân sai lầm, Tiểu Bạch cúi đầu, nhưng vẫn không phục cùng ủy khuất mà rầm rì: “Này không phải do ta muốn bọn nhỏ mau chui ra để về tìm ngươi sao…”

“Thân ái” Hồ Khắc nhẹ nhàng hôn trán Tiểu Bạch, đối với tiểu tử đã sắp làm mẹ ủy khuất không có sức chống cự: “Chúng ta cùng nhau ở trong này đem bọn nhỏ ấp nở rồi mới trở về.”

Sau đó hai tháng, lúc Hồ Khắc bay đi tìm thức ăn, Tiểu Bạch liền ngoan ngoãn ở trong động ấp trứng.

Đợi lúc Hồ Khắc trở về, Tiểu Bạch cũng vui vẻ ăn chỗ thịt mà Hồ Khắc đưa tới miệng. Buổi tối, ba quả trứng đều ngủ ở trong lòng ba mẹ chúng, cảm thụ được hơi ấm từ ba mẹ khủng long.

Rốt cục, tới ngày bọn nhỏ phá xác mà ra.

“Mụ mụ!” Ba con khủng long màu xanh biếc nhỏ nhắn phá xác chui ra đối Tiểu Bạch kêu to. Tiểu Bạch vui vẻ đem cả ba liếʍ n lần, liền bảo bọn chúng gọi Hồ Khắc ba ba.

Bất quá, khi tiểu Bạch nghe được tiếng ba ba kia, có điểm chua xót trong lòng, vì cái gì rõ ràng hai người đều cùng ấp trứng, hơn nữa chính mình còn thừa dịp lúc Hồ Khắc đi tìm thức ăn trộm đối mấy quả trứng bồi dưỡng tình cảm, ở bên cạnh cường điệu ngàn vạn lần câu nói nhất định phải gọi mình là ba ba, gọi Hồ Khắc mụ mụ, chính là vì cái gì… Tới cuối cùng bọn nhỏ vẫn rõ ràng muốn gọi bản thân mình mụ mụ chứ!