Chương 47: Diệp tổng bẫy đồng đội

Cố Tô An cũng không muốn ăn suất cơm thả giấm cùng mật ong còn có thìa là trong truyền thuyết kia, nhưng bụng lại không đúng lúc kêu lên.

Diệp Thời Tầm quét mắt hướng Cố Tô An: "Sao không ăn?"

"Ta vẫn chưa đói." Cố Tô An đem thức ăn bỏ lên bàn, nhìn còn không muốn nhìn, càng khỏi bàn đến việc dùng nó lấp bụng.

Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An tựa như nổi tính trẻ con, cười khẽ lắc đầu cầm lấy đồ ăn: "Muốn ta đút cho sao?"

Trong phòng còn giấu máy quay mà, Cố Tô An hiển nhiên không dám, vì vậy nhận lấy hộp cơm bất bình thường trong tay Diệp Thời Tầm, bụng lại vui sướиɠ kêu hai tiếng, Cố Tô An bộ dáng anh dũng hy sinh ăn miếng đầu tiên. Lại đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thời Tầm, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Diệp Thời Tầm bình tĩnh nhìn nàng một cái: "Ta đi ra ngoài nhìn xem trước."

Diệp Thời Tầm dĩ nhiên biết mánh khóe trong hai phần thức ăn này, phần ăn bình thường không có gì lạ mới thật sự là món ăn hắc ám. Bất quá năm xưa bị Trái Táo dày xéo đã quen, cho nên giờ có thể miễn dịch rất tốt.

Bữa ăn đầu tiên đã giải quyết, tiếp theo còn phải ở trong thành phố nhỏ này một tuần. Mấy tổ khách mời khác hiện tại như thế nào cũng không biết, nhưng Diệp Thời Tầm so với bọn họ càng cần tiền hơn, bởi vì Diệp Thời Tầm ban đầu vì để cho tiện nên không mang hành lý theo.

Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm muốn đi ra ngoài, lập tức hỏi: "Cần mang tiền không?" Bởi vì tổ tiết mục cho một ngàn đồng tiền toàn bộ để ở chỗ Cố Tô An.

"Không cần. Ta chỉ ra đi vòng vòng, không cần dùng đến tiền."

Diệp Thời Tầm ra ngoài kiếm kiếm, vừa vặn đυ.ng phải người quen. Trần Tử Hân cũng mặt đầy vẻ lo lắng lang thang bên đường, Diệp Thời Tầm bước nhanh về phía trước đi tới trước mặt Trần Tử Hân: "Sắc mặt không được tốt, gặp phải việc khó gì?"

"Không đủ tiền dùng, hơn nữa di động bị tịch thu muốn chơi cũng không có cơ hội." Trần Tử Hân ở trước mặt Diệp Thời Tầm mới sẽ hiếm có nói nhiều mấy câu.

Tiểu ca quay phim sau lưng nhìn hai người hỗ động, mừng thầm trong lòng không ngờ Diệp tổng và Trần quán quân có quen biết, như vậy thì tiết mục lại có thêm đề tài.

"Tiền của mọi người đều là giống nhau. Các ngươi trước mắt còn dư lại bao nhiêu?" Tiền bên Diệp Thời Tầm và Cố Tô An còn chưa dùng tới, nhưng nàng cảm thấy số tiền kia xa xa không đủ xài.

Trần Tử Hân nhíu chặt mi: "Giang Ngữ Nhu vừa rồi cầm đi ba trăm, còn dư lại bảy trăm."

"Bảy trăm ngươi đều mang đến sao?" Diệp Thời Tầm kỹ lưỡng nghĩ một chút, bảy trăm đồng tiền cũng đủ rồi.

Trần Tử Hân gật đầu: "Ừ."

"Đưa ta." Diệp Thời Tầm đã lập xong kế hoạch nên làm sao kiếm tiền.

Tiểu ca quay phim sau lưng Trần Tử Hân nghe được Diệp Thời Tầm nói không nhịn được bật cười, chỉ còn lại bảy trăm làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho ngươi. Một giây sau, Trần Tử Hân không nói hai lời lấy tiền ra đưa cho Diệp Thời Tầm: "Đây."

Diệp Thời Tầm nhận lấy, sau đó nói với Trần Tử Hân: "Chúng ta hợp tác đi, một hồi chia bốn sáu. Ngươi bốn ta sáu, thế nào?"

"Ừ." Trần Tử Hân gật đầu, nàng tin tưởng Diệp Thời Tầm, không chút nào thắc mắc xem Diệp Thời Tầm rốt cuộc muốn làm gì.

Diệp Thời Tầm cầm tiền ở bên đường mua một cái mặt nạ, sau đó mang Trần Tử Hân đi quán net.

Lúc này Trần Tử Hân mới có hơi không hiểu: "Tới nơi này làm gì?"

"Ngươi không phải muốn chơi sao? Lát nữa để cho ngươi chơi đủ." Diệp Thời Tầm xảo quyệt cười một tiếng, sau đó đẩy Trần Tử Hân vào nói: "Nhanh vào đi."

Sau khi thuận lợi đi vào, Trần Tử Hân đang chuẩn bị bắt đầu chơi game, mà Diệp Thời Tầm lại đè bả vai nàng lại nói: "Đợi đã."

Sau khi Trần Tử Hân đeo kỹ mặt nạ, Diệp Thời Tầm ở bên trong quán nhìn một vòng, ngay sau đó chọn mấy người cùng bọn họ nhỏ giọng nói gì đó, chỉ chốc lát sau những người kia đi tới trước mặt Trần Tử Hân khiêu chiến nàng.

Trần Tử Hân mới đầu có chút không hiểu, mà Diệp Thời Tầm lại đối nàng làm một động tác tay, Trần Tử Hân trong nháy mắt hiểu rõ, lấy ra tư thế nói: "Khiêu chiến ta có thể, nếu ngươi có thể thắng ta, một ván ta cho ngươi một trăm khối, nếu ngươi thua sẽ phải bị ta lấy năm mươi. Chơi hay không?"

"Tới, khu này ta còn chưa sợ qua ai." Ba người tới nhìn Trần Tử Hân ý cười không dứt, tựa như đang nhìn kẻ ngu.

Trần Tử Hân cũng không mập mờ, nói thẳng: "Cùng lên đi, ta một đấu ba."

Trò chơi trên mạng đã bắt đầu, còn Diệp Thời Tầm thì lặng lẽ lui ra ngoài. Nàng cũng không thích những thứ này, ở trên đường chính tìm kiếm một hạng mục kiếm tiền khác.

Dạo chơi ước chừng nửa giờ sau, Diệp Thời Tầm trên phố gặp được Giang Ngữ Nhu đang sốt ruột không ngừng, Diệp Thời Tầm còn chưa định tiến lên trò chuyện mấy câu, ngược lại là Giang Ngữ Nhu thấy được nàng, bước nhanh chạy tới trước.

Giang Ngữ Nhu nhìn nhìn Diệp Thời Tầm, do dự một hồi đối Diệp Thời Tầm cười nói: "Diệp tổng, thật là đúng dịp a, lại có thể gặp ngươi ở nơi này."

"Ừ." Diệp Thời Tầm lại tự động biến thành mặt khối băng, Giang Ngữ Nhu trong lòng cười trộm trên mặt không lộ biểu tình hỏi: "Không biết Diệp tổng có thấy cộng sự của ta Trần Tử Hân hay không."

"Nàng ở trong quán net." Diệp Thời Tầm cùng Giang Ngữ Nhu quan hệ rất tốt, nhưng quan hệ tốt mấy cũng không chống nổi máy quay sau lưng Giang Ngữ Nhu, nàng quả thực không muốn nói chuyện nhiều. Diệp Thời Tầm cho rằng những thứ này một khi quay xuống, người ngồi xem phía sau màn ảnh có thể là một hai người, hoặc có thể là hơn nửa thế giới, nàng tưởng tượng như vậy liền sợ hãi căng thẳng toàn thân.

Giang Ngữ Nhu nghe vậy nổi giận: "Quán net? Tiền còn không đủ dùng, nàng lại còn rảnh rỗi đi lên mạng. Mất công ta còn nghĩ kéo nàng cùng đi bán táo."

"Bán táo?" Diệp Thời Tầm chỉ bắt được mấy chữ này, hơn nữa đem liệt vào điểm chính. Giang Ngữ Nhu gật đầu một cái: "Đúng vậy, tổ tiết mục không phải muốn chúng ta tự kiếm tiền sao? Nếu không một tuần lễ căn bản không trụ nổi. Bất quá ta đã mua rất nhiều táo, tiếp theo mỗi ngày bán từng chút một chắc cũng được."

"Ngươi tự bán?" Diệp Thời Tầm có chút hoài nghi, Giang Ngữ Nhu thành thật gật đầu: "Dĩ nhiên, nếu không đi đâu tìm người tiêu tiền như rác giúp ta bán?"

Diệp Thời Tầm như cũ mặt than hỏi: "Ngươi cảm thấy trong một ngày ngươi có thể bán được bao nhiêu tiền?"

"Một trăm khối chắc được chứ." Giang Ngữ Nhu không xác định trả lời, nàng chỉ mới nhìn thấy những người buôn bán nhỏ đi rao hàng, cũng chưa tự mình thử nghiệm bao giờ, nói không chừng ngay cả một trăm khối cũng không kiếm được.

Diệp Thời Tầm khẽ cười nói: "Ta mỗi ngày cho ngươi ba trăm đồng, những trái cây kia của ngươi đều cho ta thế nào?"

"Mỗi ngày cho ta ba trăm khối? Ngươi tốt bụng như vậy?" Giang Ngữ Nhu mười ngàn cái không tin. Diệp Thời Tầm hiếm thấy lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Ta là một thương nhân có lòng thành."

Giang Ngữ Nhu căn cứ theo ý niệm bằng hữu chính là dùng để hố bẫy, quả quyết cùng Diệp Thời Tầm đạt thành hiệp nghị. Diệp Thời Tầm cũng rất vui vẻ đem tiền lấy được từ chỗ Trần Tử Hân ra, từ trong lấy ra ba trăm đưa cho Giang Ngữ Nhu.

"Được rồi, ngươi trở về cùng ta dọn trái cây đi." Giang Ngữ Nhu cầm tiền vui vẻ đi theo bên cạnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm lắc đầu nói: "Không gấp, ta đi dạo một lát."

Sau khi Giang Ngữ Nhu đi, tiểu ca quay phim sau lưng Diệp Thời Tầm một trận toát mồ hôi: Lời mẹ nói quả nhiên không sai, dân buôn đều không phải người tốt. Diệp tổng đúng là một đồng đội thần bẫy.

Diệp Thời Tầm lấy điện thoại ra tìm tới số liên lạc của Lâm Thiển, gọi điện thoại qua cùng Lâm Thiển thương nghị mời nàng uống cà phê.

Lâm Thiển đối Diệp Thời Tầm coi như có chút hiểu, Diệp tổng mời nàng khẳng định không chỉ đơn thuần là uống cà phê. Quả nhiên sau khi đến Diệp Thời Tầm không nói hai lời đi thẳng vào vấn đề: "Có hứng thú cùng nhau kiếm tiền hay không?"

"Kiếm như thế nào?" Lâm Thiển dĩ nhiên tin tưởng năng lực kiếm tiền của Diệp Thời Tầm, nhưng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra một ngàn đồng tiền, nàng không tin Diệp Thời Tầm có thể sử dụng một ngàn đồng tiền này làm gì. Nhưng miệng ăn núi lở cũng không phải biện pháp, cho nên đối với đề nghị của Diệp Thời Tầm nàng rất là lưu tâm.

Diệp Thời Tầm khẽ nhấp một ngụm cà phê ấm áp trước mặt: "Rất đơn giản, chỉ cần ngươi phối hợp ta bồi fan hâm mộ chụp hình là được. Kiếm được tiền chúng ta chia bốn sáu thế nào. Ngươi bốn ta sáu, dẫu sao chủ ý là ta ra, tiền cần câu cũng là ta ra."

"Cùng fan hâm mộ chụp hình kiếm tiền? Không được, loại tiền này ta không muốn kiếm." Lâm Thiển dứt khoát cự tuyệt, Diệp Thời Tầm mặt ngậm ý cười: "Ngươi hiểu nhầm rồi, không phải là cùng fan hâm mộ của ngươi chụp hình kiếm tiền."

"Nhưng mà..." Lâm Thiển vẫn không hiểu, Diệp Thời Tầm gõ gõ mặt bàn: "Ta chuẩn bị dùng tiền còn dư lại trên người đi thuê mấy bộ cần câu, ta đã hỏi dân bản xứ, phía trước có địa phương chuyên môn cung cấp cho du khách câu cá, đến lúc đó ta sẽ đem cần câu của ta cho thuê, đúng hạn thu lệ phí. Trong thời gian quy định nếu câu được cá liền có thể chụp hình lưu niệm với ngươi. Cái này so với chuyện trực tiếp dùng hình ngươi kiếm tiền là hai chuyện khác nhau."

Lâm Thiển nhìn bộ dáng ung dung nhàn nhã của Diệp Thời Tầm, không nhịn được co quắp khóe miệng. Đúng là hai chuyện khác nhau, biện pháp của Diệp Thời Tầm ác hơn nhiều. Trong thời gian quy định đâu phải ai cũng có thể câu được cá, hơn nữa dựa theo đặc tính gian thương của Diệp Thời Tầm này, phí thuê cần câu khẳng định rất đắt.

"Thế nào? Muốn hợp tác không?" Diệp Thời Tầm thong dong điềm tĩnh nhìn Lâm Thiển, Lâm Thiển hỏi ngược lại: "Ngươi nói cái chủ ý này cho ta, ta hoàn toàn có thể tự mình đi làm. Tại sao phải lựa chọn cùng ngươi hợp tác đây?"

"Bởi vì Trần quán quân và Giang thiên hậu đều đã cùng ta hợp tác, ngươi không cân nhắc một chút sao?" Diệp Thời Tầm trên mặt biểu tình không nhiều, dẫu sao bên cạnh cũng có máy quay, nhưng Lâm Thiển và nàng khoảng cách rất gần rất rõ ràng thấy được ý cười trong mắt nàng, cứ như chắc chắn bản thân sẽ cùng nàng hợp tác vậy.

Rất lâu sau, Lâm Thiển cuối cùng đồng ý: "Được, chúng ta hợp tác. Bất quá tiền liền dựa theo thỏa thuận vừa rồi chia bốn sáu."

Vừa quyết định xong, Diệp Thời Tầm lấy ra một khoản tiền đưa cho Lâm Thiển: "Sảng khoái. Hiện tại phiền ngươi đi thuê mấy bộ cần câu, sau đó ra bờ hồ cho thuê cần câu. Giá tiền cho thuê ngươi hoàn toàn có thể tự định."

Chờ Lâm Thiển đi, Diệp Thời Tầm không chút do dự bấm điện thoại cho cộng sự của nàng Triệu Vũ.

Triệu Vũ sau khi ăn trưa xong phát hiện tiền quá ít, muốn sinh hoạt ở địa phương xa lạ bảy ngày quá khó khăn. Vì vậy đang mặt mày ủ dột đi lang thang trên đường chính, lúc nhận được điện thoại của Diệp Thời Tầm hắn còn rất nghi hoặc, mà nghe được Diệp Thời Tầm muốn cùng hắn hợp tác kiếm tiền, hắn lập tức chạy tới chỗ Diệp Thời Tầm cùng nàng tỉ mỉ thương nghị.

Triệu Vũ xuất thân quyền vương, vóc dáng người mẫu nam, toàn thân bắp thịt mê người hút fan vô số, sau ba năm bước vào giới giải trí đoạt được chức ảnh đế. Hiện tại ở giới giải trí trôi qua như cá gặp nước.

Chờ Triệu Vũ tới, Diệp Thời Tầm vừa mở miệng liền nói: "Vừa rồi cộng sự của ngươi Lâm Thiển đã lựa chọn hợp tác với ta, nàng chuẩn bị đi bờ hồ cho thuê cần câu cá. Những người khác hẳn đều sẽ cùng cộng sự hợp tác, hiện tại cộng sự của ngươi lựa chọn hợp tác chung với ta, ngươi có muốn gia nhập hay không?"

"Cho thuê cần câu có thể kiếm bao nhiêu tiền? Chưa kể loại chuyện này cũng không cần hai người đi." Triệu Vũ gãi gãi đầu, quả thực không nghĩ ra.

Diệp Thời Tầm cười khẽ: "Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta muốn mời ngươi giúp ta bán táo, không phải cho thuê cần câu."

Triệu Vũ càng không hiểu: "Lấy đâu ra táo?"

"Giang thiên hậu bán cho ta, lát nữa ngươi đến chỗ nàng lấy. Sau đó đem táo dời đến bờ hồ, ở địa phương Lâm Thiển cho thuê cần câu, nàng bây giờ đã bắt đầu đi rồi, một hồi nữa ngươi đến nhất định sẽ có rất nhiều người ở đó vây xem. Hôm nay khí trời coi như nóng bức, tin tưởng sẽ không ai cự tuyệt trái táo mang theo phúc lợi." Diệp Thời Tầm vẫn là bộ dáng ung dung nhàn nhã kia.

Triệu Vũ nghe nàng nói rất hay có vẻ cũng không tệ lắm, chần chờ một chút liền gật đầu đồng ý: "Được, ta đồng ý. Nhưng mà tiền hợp tác tính thế nào?"

"Chia bốn sáu, dẫu sao táo là của ta, chủ ý cũng là của ta." Diệp Thời Tầm lại gõ bàn một cái, cho đến khi Triệu Vũ đáp ứng, nàng mới ngẩng đầu mỉm cười nói: "Hợp tác vui vẻ."

Ngay thời điểm Triệu Vũ rời khỏi, Diệp Thời Tầm gọi hắn lại: "Triệu tiên sinh có biết dùng tay không bẻ táo không? Cái loại chia làm đôi đó?"

Triệu Vũ gật đầu: "Dĩ nhiên biết, ta hồi bé chính là lấy trái táo luyện quyền."

"Vậy lát nữa thời điểm bán táo, Triệu tiên sinh có thể dùng mấy tư thế quyền thuật ưu mỹ đem trái táo đánh cho vỡ nát, hoặc là tay không bẻ thành hai nửa hay không." Diệp Thời Tầm thờ ơ hỏi.

Triệu Vũ đáp: "Không thành vấn đề, bất quá trái táo đánh nát ai cần a?"

"Ta đem giá tiền định lại một chút, một trái táo mười đồng tiền, nửa trái táo năm mươi, trái táo vỡ nát một trăm." Xảo quyệt trong mắt Diệp Thời Tầm lại một lần nữa lộ ra.

Triệu Vũ ngẩn người: "Được." Triệu Vũ tựa hồ đã hiểu ý Diệp Thời Tầm, thứ nàng muốn bán không phải là táo, mà là hắn!

"Đúng rồi, Triệu tiên sinh có thể giúp ta trả tiền cà phê một chút không. Cảm ơn." Diệp Thời Tầm đứng dậy nhìn Triệu Vũ, Triệu Vũ gật đầu một cái: "Có thể." Trước mắt tiền mấy ly cà phê hắn vẫn gánh nổi.

Diệp Thời Tầm hiện tại rất ung dung đi lang thang bên đường, tiểu ca quay phim sau lưng một đường đi theo Diệp Thời Tầm đã trở thành fan nhỏ của nàng.

Đầu tiên là dùng tiền của Trần Tử Hân mua táo của Giang Ngữ Nhu, lại dùng số tiền còn dư cùng danh tiếng của Trần quán quân và Giang thiên hậu "lừa gạt" được Lâm Thiển hợp tác, lại dùng Lâm Thiển dẫn tới Triệu Vũ. Dọc đường này bốn khách mời đều cùng Diệp Thời Tầm hợp tác, hơn nữa sau khi hợp tác tiền đều chia bốn sáu. Những thứ này thì thôi đi, thời điểm Diệp Thời Tầm đem tất cả số tiền "hố được" còn dư lại giao cho Lâm Thiển đi mua cần câu, tiểu ca quay phim nhìn hai ly cà phê kia nghĩ bụng Diệp Thời Tầm rốt cuộc cũng phải tiêu pha một lần, không ngờ Diệp Thời Tầm lại gọi tới Triệu quyền vương, sau đó Triệu quyền vương sảng khoái trả tiền.

Tiểu ca quay phim nhìn máy quay gánh trên vai: Nghĩ muốn đổi nghề có còn kịp không?

Không cần nghĩ cũng biết, ngày hôm nay Diệp Thời Tầm có thể nói là nhân sinh người thắng!

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tô An: Tức phụ ra cửa không mang theo tiền, thật lo lắng không biết nàng có bị đói bụng không.

Trần Tử Hân: Ha hả

Giang Ngữ Nhu: Ha hả

Lâm Thiển: Ha hả

Triệu Vũ: Ha hả

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴