- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
- Ngoại truyện 2: Kiếp trước ②
Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Ngoại truyện 2: Kiếp trước ②
Nhưng mà bất luận Phong Lưu bổ túc như thế nào, Diệp Thời Tầm cuối cùng vẫn thấy được một màn kia.
Khoảnh khắc nàng quay đầu, Diệp Thời Tầm lập tức nổi lên cơn ói. Chịu đựng khó chịu, nghiêng đầu nhìn Phong Lưu một cái thật sâu. Bên trong ánh mắt kia thật giống như mang theo giễu cợt, khiến cho Phong Lưu có chút khó mà đối mặt.
Phong Lưu lập tức buông xuống ly rượu đuổi theo.
"A Tầm. Ngươi không sao chứ?" Phong Lưu nhìn Diệp Thời Tầm, dè dặt cẩn thận đi theo, không dám đến quá gần cũng không dám cách quá xa.
Diệp Thời Tầm dừng chân, quay đầu nhìn Phong Lưu đầu đầy mồ hôi. Cũng không biết nàng bởi vì khẩn trương sợ hãi mà chảy mồ hôi, hay là do vừa rồi đuổi theo chạy ra mồ hôi.
"Cho nên, ngươi mở quán bar này... vậy thì ngươi cũng là?" Diệp Thời Tầm nhìn thẳng hai mắt Phong Lưu, Phong Lưu bị nàng nhìn không chỗ ẩn núp, nghênh đón tầm mắt nàng, hồi lâu sau Phong Lưu cũng gật đầu một cái. Nàng không nghĩ giấu giếm nữa, trước mặt người nhà còn dám come out, đối mặt bạn thân, Phong Lưu dứt khoát để cho bản thân tự do phóng khoáng thêm một phen.
Nhưng sau khi nàng gật đầu Diệp Thời Tầm hoảng sợ liên tục lui về phía sau, như rất sợ sẽ chạm vào Phong Lưu. Phong Lưu lòng quặn thắt níu chặt một chỗ, nàng thật sự cảm giác khó thở, tâm đau như sắp bể tan tành.
"Ờ, đồng tính luyến ái hả." Diệp Thời Tầm âm dương quái khí nói một câu.
"Kỳ thực, A Tầm... Đồng tính luyến ái không phải bệnh, càng sẽ không lây. Ngươi tại sao phải bài xích như vậy?" Đáy mắt Phong Lưu lộ ra tuyệt vọng, chẳng lẽ vị bằng hữu này thật phải rời khỏi như vậy sao?
Diệp Thời Tầm hừ lạnh nói: "Không phải là bệnh? Người điên trước nay đều không nói bản thân điên, bệnh thần kinh trước nay đều không nói bản thân có bệnh. Ta khuyên ngươi thừa dịp còn sớm đi khám bác sĩ, đừng hại người hại mình."
Phong Lưu bị mấy câu nói này đánh cho liên tiếp lui về phía sau. Diệp Thời Tầm tựa hồ như muốn nói gì, lại đột nhiên khom người nôn ọe, ánh mắt nhìn Phong Lưu đầy ghét bỏ: "Ngươi tốt nhất đừng tới đây, buồn nôn chết!"
Diệp Thời Tầm chịu đựng cảm giác muốn ói nói thật ra, lại chưa từng nghĩ lời nói thật này sẽ tổn thương bao nhiêu người. Phong Lưu cũng hoàn toàn bộc phát, nàng vọt tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, đưa tay chính là một tát vỗ vào bên má Diệp Thời Tầm, nhìn Diệp Thời Tầm sưng đỏ gò má, Phong Lưu tựa hồ rất sung sướиɠ cười nói: "Người điên? Bệnh thần kinh? Đây đều là từ dành cho ngươi! Ngươi cho rằng ngươi cao thượng lắm sao? Chẳng qua là một phế vật cam chịu sa ngã, ngươi có tư cách gì tới chỉ trích ta? Tính hướng là chuyện ta có thể quyết định sao? Thích chính là thích, loại chuyện tình cảm này ai có thể nói chuẩn? Đừng có đứng ở quan điểm của ngươi phê phán người khác. Chán ghét nhất chính là loại ngu xuẩn tự cho mình là đúng như ngươi!"
Diệp Thời Tầm bị mắng một trận, không giận ngược lại cười: "Ta ngu xuẩn vậy thì thế nào? Bởi vì ta đời này chết cũng sẽ không lui tới với đám đồng tính luyến ái buồn nôn các ngươi, ta cảm thấy mỗi một luồng không khí bên cạnh các ngươi đều là bẩn thỉu. Kết bạn với ngươi, ta không phải cố tình mắc ói chính ta sao? Về sau cũng không cần gặp mặt nữa thì tốt hơn, tránh cho ta nửa đêm gặp ác mộng."
"Diệp! Thời! Tầm! Đồ khốn kiếp!" Phong Lưu nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm rời khỏi, tức cắn răng nghiến lợi mở miệng hô: "Ngươi sẽ hối hận! Một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện bản thân thật quá ngu xuẩn, ngươi sẽ hối hận!"
Diệp Thời Tầm nghe được lời của Phong Lưu, quay đầu hướng Phong Lưu lạnh lùng bay ra một câu: "Nếu thật sự có ngày hôm đó, ta tình nguyện vào địa ngục."
Sau đó, Diệp Thời Tầm gặp phải Cố Tô An, nàng thật sự hối hận. Tuy rằng cách bảy năm, nhưng thời gian càng lâu tiếng vả mặt càng vang. Về sau nữa, Diệp Thời Tầm vì Cố Tô An thật sự vào địa ngục. Về sau nữa... Diệp Thời Tầm nghĩ nếu như có thể làm lại một lần nữa, nàng sẽ trước thời hạn uốn nắn lỗi sai quá ngoại hạng của bản thân. Về sau nữa... Về sau nữa biến cố quá nhiều, không nói cũng được.
Chỉ nói trước mắt, sau khi Diệp Thời Tầm rời khỏi liền cùng Phong Lưu đoạn tuyệt hết thảy liên lạc.
Phong Lưu bởi vì ở trước mặt gia tộc come out mà bị gia tộc xua đuổi, cũng từ đây bị bỏ tên ra khỏi gia phả. Không có gia tộc, Phong Lưu nàng trừ quán bar này ra cơ hồ mất đi tất cả. Không ngờ rằng bạn gái lại đi theo nhà giàu mới nổi. Người bạn duy nhất trước mắt bởi vì kỳ thị đồng tính rời khỏi nàng, Phong Lưu thở dài song cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần lại để ý ánh mắt bất kỳ người nào nữa. Người thân người yêu bạn thân đều rời đi, nàng còn có cái gì mà lo lắng.
"Ha ha, thật là thú vị ha. Ông trời, ngươi nói xem ngươi chuẩn bị chơi ta tới khi nào?" Phong Lưu ngước nhìn bầu trời đêm, lại đột nhiên rơi xuống mấy giọt nước mưa trên mặt nàng, nụ cười của Phong Lưu cứng ngắc ở trên mặt, nổi giận mắng: "Con bà nó, ông trời ngươi vẫn chưa thôi à!"
Phong Lưu ở bên này dùng phương pháp của bản thân phát tiết tâm tình, Diệp Thời Tầm yên lặng xối mưa về nhà. Dọc đường đi không ngừng hỏi bản thân, tại sao chán ghét đồng tính?
Nàng không nhớ, sờ sờ trên ót có một vết sẹo rất lớn. Đây là hồi nàng còn bé lúc tên buôn người đem bán nàng đến vùng núi xa xôi, vừa vặn nơi đó phát sinh đất đá trôi bị một tảng đá lớn đập trúng. Từ đó về sau, ký ức trước kia cũng bị mất.
Bất quá ý tưởng kỳ thị đồng tính luôn lưu ở trong đầu, cho dù không nhớ ra được nguyên nhân chán ghét.
Có thể có liên quan với gia đình nguyên bản, có thể liên quan đến những việc gặp khi còn tấm bé. Nhưng bất kể là lý do gì, nàng chỉ biết bản thân đối với đồng tính luyến ái đoạn tuyệt gay gắt. Có thể là bên trong đó có nguyên nhân do bản thân mang thành kiến, nhưng Diệp Thời Tầm không nghĩ ra không nghĩ ra, thời gian lâu dài cũng để mặc. Hôm nay tách biệt với bạn thân duy nhất, trong lòng Diệp Thời Tầm rất khó chịu, nàng muốn khóc nhưng lại không lau nước mắt, dứt khoát không khóc. Ngã xuống giường ngủ một giấc được rồi.
Ở trong mộng, Diệp Thời Tầm nằm mơ thấy rất nhiều. Tỉnh lại phát hiện gối ướŧ áŧ, nàng xóa đi giọt nước trên mặt, nhìn gối ghét bỏ ném qua một bên.
Đi đến phòng tắm rửa mặt, Diệp Thời Tầm nhìn mắt sưng vù cùng hai mắt đỏ thẫm, nàng phỉ nhổ nói: "Ta còn lâu mới khóc."
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thời Tầm đeo đàn violon, mang hai trăm đồng tiền còn sót lại bước lên hành trình đến thành phố.
Mấy ngày sau, Diệp Thời Tầm ngược lại càng ngày càng tiều tụy. Khuôn mặt nhỏ phờ phạc ngồi bên đường lau chùi đàn violon.
Cách đó không xa một vị nữ sinh lảo đảo chạy đến bệnh viện, Diệp Thời Tầm hiếm có nhìn thêm mấy lần. Uống hai ngụm nước, trong lòng âm thầm nghĩ: Vóc người kia thật là dễ nhìn.
Bất quá những thứ này không quan hệ nhiều lắm với Diệp Thời Tầm, nàng đứng thẳng duỗi người tiếp tục đi về phía trước. Vu vơ đi tới đâu tính tới đó, nụ cười luôn nhàn nhạt treo trên mặt.
Không biết từ lúc nào, Diệp Thời Tầm bảy rẽ tám quẹo đi vào một ngõ hẻm. Nơi này còn xích mấy con chó lớn, xem ra rất đáng sợ. Diệp Thời Tầm vừa quay người liền thấy nữ sinh lúc nãy đã ra khỏi bệnh viện đứng cách đó không xa, đứng đối diện nữ sinh chính là một nữ nhân khác dáng dấp rất khoe khoang ăn mặc diêm dúa.
Diệp Thời Tầm kỹ lưỡng nhìn tình huống phụ cận, theo bản năng lắc đầu: "Hóa ra là chợ đen. Nơi này sợ là ở buôn bán bộ phận thân thể người rồi."
Diệp Thời Tầm nhìn nữ sinh xinh đẹp kia, dĩ vãng gặp phải loại tình huống này nàng ngược lại sẽ tránh đi một bước cho đỡ phiền. Song hôm nay lại lựa chọn ở lại xem một chút, chỉ thấy nữ sinh kia mặt đầy đau buồn xấu hổ cùng bất lực.
"... Người, có thể trong cùng một lúc có nhiều tâm tình như vậy sao?" Diệp Thời Tầm không biết, cũng lười đi tìm hiểu. Chỉ thấy nữ sinh xinh đẹp tiếp nhận danh thϊếp của nữ nhân kia, sau đó liền vội vội vàng vàng chạy ra.
Diệp Thời Tầm nhìn bóng lưng kia càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, nàng cũng không dừng lại nữa, xách lên đàn violon ngâm nga điệu nhạc tiếp tục đi.
Chó sau lưng đuổi theo, Diệp Thời Tầm quay đầu nhìn chúng nó "gâu gâu" lại mấy tiếng. Chó tuy rằng nghe không hiểu, nhưng chủ nhân chó nghe được, đối Diệp Thời Tầm chỉ chỉ trỏ trỏ cười. Diệp Thời Tầm so với bọn họ cười càng vui hơn.
Sau đó Diệp Thời Tầm ở trong thành phố vòng vo lượn chuyển, đi đi dừng dừng. Thoáng một cái đã nửa năm trôi qua, Diệp Thời Tầm ở bên đường nhìn màn ảnh truyền hình trên cửa hàng đang phát một bộ phim rất hot. Đó là một lần duy nhất bởi vì nhân tố bên ngoài, khiến nàng quên kéo đàn violon.
Dừng chân nhìn suốt một tập, Diệp Thời Tầm cảm thấy nữ chính trên kia có chút quen mắt, nhưng chung quy không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Thời gian lâu dài, cũng lười suy nghĩ. Nàng không phải loại người sẽ bởi vì người khác mà làm khó mình.
Diệp Thời Tầm thấy sắc trời không còn sớm, nàng chuẩn bị dọn dẹp chút đồ vật rời khỏi. Trường học phụ cận vừa vặn tan học, học sinh bên trong trào ra, Diệp Thời Tầm nhìn một đám người cầm áp phích trong tay, hào hứng thảo luận minh tinh.
Nếu có người nhàm chán để ý, sẽ phát hiện cô gái luôn ở bên đường kéo đàn violon kia hôm nay hình như không đi.
Đáng tiếc nàng có ở đó hay không đều sẽ không ai để ý, Diệp Thời Tầm ở nhà thu dọn ổ nhỏ lộn xộn. Thoải mái ngủ cho tới trưa, sau khi mắt bớt sưng, Diệp Thời Tầm mới đổi một thân y phục khá sạch sẽ đi ra ngoài.
Đi ở ven đường đá hòn đá nhỏ: "Là ta sai rồi sao? Hay là ta không sai? Ai có thể nói cho ta?"
Chân mày càng xoắn càng sát nhau, Diệp Thời Tầm đột nhiên bị người cứng rắn đυ.ng một cái. Trên bả vai bị đυ.ng đau, nhưng nàng mang tâm sự trong lòng, không ngẩng đầu xem là ai đυ.ng nàng. Diệp Thời Tầm hai mắt vô thần, lờ đờ nói: "Xin lỗi, ngươi không sao chứ. Không sao là được, ta đi trước."
Không quản người sau lưng có phản ứng gì, Diệp Thời Tầm vừa xoa bả vai vừa tiếp tục đi về phía trước.
Cố Tô An quay đầu nhìn người mình đυ.ng phải, chỉ thấy nàng đau đến mặt mũi hung tợn vẫn còn không thèm để ý, chủ động nói xin lỗi xoa bả vai rời khỏi.
"Người kia thật thú vị." Cố Tô An theo bản năng lẩm bẩm một tiếng.
Mà nữ nhân bên người nàng nghe được, nguy hiểm cười một tiếng, đem Cố Tô An ôm chặt trong ngực: "Nhớ, ngươi là thú cưng ta nuôi. Ở trước mặt ta nhìn nữ nhân khác, không sợ ta phá hủy nàng sao?"
Nghe vậy, Cố Tô An mấy tháng qua hiếm có xuất hiện một nụ cười trong nháy mắt biến mất. Ngước mắt nhìn nữ nhân đang ôm nàng, Cố Tô An cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta nhớ rồi."
"Nhớ là được, ngươi là thú cưng của ta, ta tạm thời sẽ không thương tổn ngươi. Nhưng nàng thì chưa chắc, nếu ta nhớ không lầm, đây chẳng qua là tên ăn mày kéo đàn violon bên đường. Gϊếŧ chết nàng, so với gϊếŧ chết con kiến còn đơn giản hơn." Nữ nhân kia nhẹ nhàng cong mép cười một tiếng, đáy mắt không mang theo một tia nhiệt độ nào, khí lạnh đâm vào trong máu thịt, để lại cho Cố Tô An trừ sợ hãi ra chính là lạnh lẽo.
Cố Tô An muốn cách xa Tô Vận, thậm chí tiêu cực nghĩ muốn trực tiếp kết liễu bản thân, dù sao nàng ở thế gian này đã không còn lưu luyến gì.
Nhưng duy chỉ có Tô Vận mỗi lần đều có thể phát hiện tâm tư của nàng, mỗi lần đều có thể uy hϊếp nàng. Trợ lý, người đại diện bên cạnh, thậm chí là người xa lạ từng trợ giúp nàng đều có thể trở thành đối tượng để Tô Vận uy hϊếp nàng.
Cố Tô An có thể không quan tâm bản thân, nhưng nàng không làm được việc để người khác bởi vì nàng xảy ra "ngoài ý muốn".
Một năm trước chính mắt nhìn thấy Tô Vận ở trước mặt mình chém rớt một cánh tay của hộ vệ, khi đó Cố Tô An liền biết, chủ nhân của nàng so với ác ma còn đáng sợ hơn.
------
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tô An: Loại sinh hoạt này sống thật quá đủ rồi, ngươi lúc nào mới nhặt ta trở về?
Diệp Thời Tầm: Đừng nóng, ngươi đây không phải còn chưa bị tạt a xít sao.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Chương sau lại trở về chính văn nhá, ngoại truyện kiếp trước sẽ còn tiếp tục sau.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
- Ngoại truyện 2: Kiếp trước ②