Bên trong bệnh viện, Tô Vận mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên cạnh có một cô gái nhìn rất non nớt đang ngồi.
"A? Ngươi tỉnh rồi?" Cô gái mừng rỡ nhìn Tô Vận, ngay sau đó liền nói: "Ngươi trước đừng động, ta đi kêu bác sĩ."
Tô Vận khẽ gật đầu, nàng đây là được người cứu rồi sao? Nhưng mà nữ nhân tính tình bốc lửa lại rất quen thuộc trong trí nhớ đâu?
Đầu óc còn có chút mơ hồ, tựa hồ không nhớ nổi tại sao lại ở đây, rồi tại sao lại đột nhiên bị người đánh bất tỉnh đưa đến giam lỏng ở vùng núi xa xôi này.
Hơn nữa trong lúc hôn mê dường như nghe được nữ nhân kia gọi nàng, xem ra các nàng có quen nhau, nhưng rốt cuộc là ai cứu nàng?
Cô gái ra ngoài mang bác sĩ trở lại rồi, chờ bác sĩ kiểm tra cho Tô Vận xong, được bác sĩ khẳng định bệnh nhân đã không sao, cô gái lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái lại vội vàng tiễn bác sĩ đi, chờ đến lúc cô gái kia trở lại, Tô Vận dò xét mở miệng: "Là, ngươi cứu ta sao?"
Tô Vận trước nay chưa từng nghĩ thanh âm bản thân khàn khàn như vậy, cô gái cũng nghe ra giọng nàng không đúng, lập tức rót ly nước ấm đưa cho nàng: "Trước uống nước."
Tô Vận nhận lấy nước ấm cũng không vội uống, mà là lẳng lặng nhìn cô gái trước mắt, chờ câu trả lời.
"Đừng nhìn ta, lát nữa cái bình giấm kia trở lại rồi." Cô gái thoải mái ngồi xuống ghế: "Ta không phải người xấu, dĩ nhiên ta cũng không phải người tốt bừa bãi. Ba ngày trước ta vẫn đang là lão bản kiêm tiểu nhị của một quán sửa xe buôn bán thịnh vượng khách hàng cuồn cuộn, hôm nay lại biến thành hộ sĩ bệnh viện, chi phí này ngươi có phải nên giúp ta tính một chút?"
Tô Vận đối người trước mắt này ngược lại cảm thấy rất hứng thú, liền hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
"Nói tiền thương cảm tình, chúng ta trò chuyện cao nhã hơn chút." Cô gái tự mình rót ly nước, đang chuẩn bị uống, đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra.
Mạc Duẫn khoanh hai tay tựa vào trên khung cửa: "Cao nhã? Muốn ta bồi ngươi trò chuyện một chút không?"
"Khụ, ta làm tục nhân là được rồi. À, tiền thuốc thang cùng lộ phí còn có phí culi mấy ngày nay của ta, ngươi tùy tiện cho ta vài triệu đuổi người là được rồi." Cô gái không sợ chết chút nào, hướng về phía Tô Vận ngoạm.
Mạc Duẫn cười nhạt: "Vài triệu đuổi người? Ta cho ngươi mấy cục gạch, để ngươi biết cái gì là cao nhã!"
"Tục, mỹ nữ ngươi thấy không? Đây chính là một kẻ tục nhân!" Cô gái chỉ chỉ Mạc Duẫn, nói với Tô Vận.
Mạc Duẫn hừ lạnh, không chút để ý giơ móng về phía nàng, nhưng mà cô gái sờ bụng một cái: "Bảo ngươi đi mua đồ ăn, mua về chưa? Bụng sắp đói đến bỏ nhà ra đi rồi."
Mạc Duẫn tức giận liếc nàng một cái, đem túi thức ăn trong tay đưa cho nàng, ngay sau đó vỗ vai nàng, tỏ ý lượn sang bên chơi.
Cô gái hừ nhẹ: "Đồ tục vật trọng sắc khinh bạn!"
Chờ người bạn lặng lẽ sang một bên ăn cơm, Mạc Duẫn lấy cháo ra đưa đến trước mặt Tô Vận.
"Há miệng." Mạc Duẫn thấy Tô Vận không động, nàng có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đối phương còn là bệnh nhân nằm trên giường bệnh, nàng chỉ đành tiếp tục nhịn tính tình: "Ngoan, há miệng."
Tô Vận muốn nói mình có thể tự ăn, nhưng ngặt nỗi bị Mạc Duẫn nhìn chằm chằm, nàng tự dưng có chút hồi hộp, vô thức há miệng ăn muỗng cháo Mạc Duẫn đút tới.
"Thân thể thế nào rồi? Có cảm giác khó chịu chỗ nào không?" Mạc Duẫn lo lắng hỏi, nàng sợ có hậu di chứng gì, dĩ nhiên dựa vào năng lực bản thân nàng nhìn ra được Tô Vận chỉ là còn chút suy yếu, cũng không đáng ngại, nhưng không hỏi một lần nàng không yên tâm.
Tô Vận lắc đầu: "Ta không sao, cảm ơn ngươi."
"Hửm? Ngươi là đang nói đến chuyện ta đút cháo cho ngươi, hay là chuyện ta ở quán trọ cứu ngươi?" Mạc Duẫn nói xong, đem muỗng cháo thả trước miệng nhẹ nhàng thổi, cảm giác không còn nóng mới lại đưa đến trước mặt Tô Vận: "A ~ "
Tô Vận nghe vậy sắc mặt thoắt cái đỏ, nàng có thể tự ăn, không cần Mạc Duẫn đút, lại càng không cần Mạc Duẫn đút nàng như đút con nít.
Tô Vận xấu hổ lỗ tai đỏ bừng, nhưng Mạc Duẫn lại không cảm thấy có gì. Dù sao người này là của nàng, tuy rằng chưa tỏ tình với Tô Vận, Tô Vận cũng không có lộ chút ý tứ nào đối với nàng, nhưng theo tam quan của Mạc Duẫn —— của ta chính là của ta, không phải của ta, đoạt lại biến thành của ta! (
Ed: lại là cái tam quan trộm được cướp được mới là của ta :v)
"Chậc chậc chậc, không khí ở đây đều đang nổi bong bóng màu hồng yo ~" Người bạn vừa ăn cơm vừa hướng Mạc Duẫn nói xấu.
Mạc Duẫn quay đầu nhìn đối phương một cái, ánh mắt lấp lóe hơi phát sinh biến hóa, tiếp đó nhìn chằm chằm thức ăn trong chén người bạn, nàng hừ lạnh cười: "Ngươi có ý kiến? Còn dài dòng cẩn thận ta không trả tiền."
"Xí, nói cứ như ngươi trả tiền không bằng." Người bạn tỏ vẻ ta khinh thường phẩm hạnh của ngươi.
Tô Vận lẳng lặng nhìn Mạc Duẫn cùng người bạn nói chuyện phiếm, mâu quang trở nên ảm đạm, các nàng tựa hồ tình cảm rất tốt.
"Ê, đồ đần kia! Suy nghĩ gì?" Mạc Duẫn kêu, Tô Vận ngẩng đầu liền thấy muỗng cháo đã thổi xong đưa đến trước mặt mình.
Tô Vận nhỏ giọng giải thích: "Đang nghĩ một ít chuyện."
"Lúc ăn cơm mà còn nghĩ linh tinh? Ngươi không thấy phụ lòng thức ăn sao?" Mạc Duẫn cũng không phải thật oán trách, nàng chỉ là thấy tâm tình Tô Vận có chút không quá đúng, cho nên muốn đổi đề tài cùng Tô Vận trò chuyện chút.
Tô Vận nở nụ cười yếu ớt: "Về sau sẽ chú ý."
"Ừ, tiếp tục ăn đi." Mạc Duẫn chậm rãi đút, mỹ thực nên phối với mỹ nhân.
Tô Vận đói đã lâu, sau khi ăn xong toàn bộ chén cháo, nàng liếʍ môi: "Cháo này mùi vị không tệ, mua ở tiệm nào?"
"Đây là ta làm, bên ngoài không bán." Nghe Tô Vận khen đồ ăn mình làm không tệ, Mạc Duẫn tức thì nở gan nở ruột. Sau đó lại khôi phục bộ dáng yêu nghiệt kia: "Thích cháo này sao?"
Tô Vận ngẩn ra một hồi liền gật đầu.
Mạc Duẫn xấu xa cười một tiếng: "Thích ăn cháo, hay là thích cháo ta vừa đút cho ngươi?"
"Cháo vừa rồi." Tô Vận cũng không thích ăn cháo lắm, nhưng chén cháo vừa rồi đích xác mùi vị không tệ, thậm chí có loại khát vọng thêm một chén nữa.
Nghe vậy Mạc Duẫn cười rộ lên: "Hóa ra là ngươi thích ta đút cháo cho ngươi." Chơi chữ đặt bẫy Tô Vận, không ngờ Tô Vận lại lọt bẫy. (
cái này là bẫy ngữ pháp tiếng Trung, dịch qua tiếng Việt thì chả thấy được bẫy bèo gì đâu)
Sau khi nghe rõ Tô Vận mặt ửng đỏ, lúng túng cười một tiếng không nói lời nào. Quả nhiên, ở trước mặt nữ nhân này, không ai hơn được yêu khí của nàng.
Người bạn ngồi xổm trong góc, nhìn cơm hộp trong tay: "Ha hả!"
Mạc Duẫn đỡ Tô Vận nằm xuống, giúp nàng phủ chăn một chút, lại rót ly nước ấm để bên cạnh, sau đó nói với Tô Vận: "Ngươi trước nghỉ ngơi cho khỏe, ta có chút việc phải xử lý. Mười phút sau trở lại."
"Ừ." Tô Vận không biết tại sao, ở trước mặt Mạc Duẫn luôn có thể cảm giác được an tâm. Tuy rằng Mạc Duẫn nhìn rất không đáng tin cậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy người này trong lúc nguy cấp có thể bảo vệ nàng.
Mạc Duẫn lôi người bạn ra ngoài, trong tay người bạn còn cầm cơm hộp, chờ hai người ra khỏi phòng bệnh tìm đến một góc vắng vẻ ít người, người bạn tránh khỏi tay Mạc Duẫn: "Làm gì nha? Ta đang đói bụng mà."
"Hàn Diệc! Đồ khốn kiếp!" Mạc Duẫn giơ tay lên chuẩn bị cho người trước mặt một cái tát, nhưng mà tay giơ thật cao lại không có lực buông xuống.
Mạc Duẫn nỗ lực đè nén tâm tình, nàng nhìn hộp cơm kia: "Trong này ta có thả vài thứ, người bình thường ăn một ngụm cũng có thể bị kí©h thí©ɧ đến nôn mửa. Nhưng ngươi lại như không có chuyện gì ăn hơn nửa hộp, ngươi còn nói ngươi không sao!"
"Đừng, đừng khóc a!" Hàn Diệc tay chân luống cuống muốn an ủi Mạc Duẫn, nhưng phát hiện trên người không mang khăn giấy, nàng cầm một góc tay áo giúp Mạc Duẫn chùi qua: "Đừng khóc đừng khóc, ta còn không trách ngươi bỏ đồ ta, sao ngươi lại ngược lại khóc chứ?"
Mạc Duẫn gạt tay nàng ra, ánh mắt đầy tức giận: "Ngươi tại sao lừa gạt ta..."
Mạc Duẫn vô lực ngồi xuống trước mặt Hàn Diệc, cánh tay ôm lấy đầu gối vùi đầu thút thít: "Ngươi có biết không, ta bởi vì chuyện này hận năm năm. Năm năm! Tại sao ngươi không nói cho ta, đồ khốn kiếp Hàn Diệc ngươi khốn kiếp."
"Phải phải phải, ta khốn kiếp. Đừng khóc, ta..." Hàn Diệc dựa vào tường ngồi xổm dưới đất, trên mặt chẳng biết lúc nào hiện đầy nước mắt.
Mạc Duẫn ngẩng đầu nhìn nàng: "Còn không định nói sao?"
"Bảy năm trước, nàng tìm ta chia tay. Ta không đồng ý, không ngờ bạn trai nàng tìm người bỏ thuốc ta. Từ đó về sau ta không có vị giác nữa, là ta thất hứa, đã nói bồi ngươi cùng nhau sáng tạo mỹ thực, cuối cùng lại làm ngược lại."
"Tại sao không nói với ta? Ngươi có biết không, ngươi một tiếng không rên rời khỏi, làm hại ta hận ngươi suốt năm năm! Cuộc sống có mấy lần năm năm để cho ta hận ngươi." Mạc Duẫn càng thêm đau lòng.
Hàn Diệc lại đột nhiên thư thái cười: "Tuy rằng ta không cách nào chế tạo thức ăn ngon, nhưng ngươi vẫn có thể, tiếp tục thực hiện ước định của chúng ta. Cuộc sống còn rất nhiều cái năm năm, đáng giá để chúng ta thử nghiệm nhiều thứ hơn."
"Sau đó thì sao? Chơi đua xe năm năm, hai năm trước tại sao đột nhiên từ bỏ?" Mạc Duẫn xoa nước mắt, nàng thật vất vả đón nhận sự thực Hàn Diệc chơi xe, kết quả người này ngay sau đó tuyên bố ẩn lui.
Hàn Diệc trầm mặc một hồi, tiếp đó vô ý thức lộ ra nụ cười hết sức ôn nhu.
"Sau buổi tranh tài ngày đó, ta chuẩn bị về nhà, nửa đường đυ.ng vào một nữ nhân. Mắt nàng không thấy đường, nhưng nàng lại biết ta là ai. Nàng nói 'Ngươi là Hàn Diệc sao? Tay đua xe rất lợi hại kia? Là ngươi đúng không, ta nhớ thanh âm của ngươi.' Ta tưởng nàng cũng mê đua xe, nhưng mà khi ta đưa nàng trên đường về bệnh viện, nàng nói 'Rất nguy hiểm đúng không, đua xe rất nguy hiểm, ta từ nhỏ đã không nhìn thấy. Ca ca nói đua xe là một trận trò chơi tốc độ cùng sinh mệnh. Nhưng mà sinh mệnh sao có thể dùng làm trò chơi?'."
Ngữ khí của Hàn Diệc cũng bất tri bất giác trở nên ôn nhu: "Sau khi đưa nàng đi bệnh viện, nàng nói với ta, 'Ta chưa bao giờ cảm thụ được tốc độ, nhưng ta có thể nghe được thanh âm của gió. Bất quá gió là ôn nhu, giống như ngươi vậy.' "
Mạc Duẫn lẳng lặng nghe, Hàn Diệc cong mép: "Sau đó, ta thường xuyên đi bệnh viện chiếu cố nàng. Cho đến một ngày, ca ca nàng trong một cuộc đua phát sinh ngoài ý muốn, hoàn toàn rời khỏi thế giới này. Ngày đó nàng không khóc, bình tĩnh kéo tay ta nói 'Hiện tại trong thế giới của ta chỉ còn có ngươi. Ngươi đừng rời khỏi ta được không?' "
"Sau đó ngươi liền giải nghệ?" Mạc Duẫn trợn to hai mắt, có chút không tưởng tượng nổi.
Hàn Diệc cười một tiếng: "Ngươi cũng không phải không biết, ta vốn là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, từ nhỏ cũng giống như ngươi nhiệt tình yêu thức ăn ngon, không có vị giác về sau cả thế giới đều trở thành bóng tối. Không có bất kỳ ai để ý đến ta, bao gồm chính ta. Cho nên ta lựa chọn chơi đua xe, bởi vì mỗi một lần ta đều ôm tâm tính không sống được nữa theo đuổi tốc độ, cho nên mỗi lần mới đều có thể thắng.
Sau khi gặp phải nàng, ta nghĩ về sau ta rất khó có thể chiến thắng. Bởi vì ta có bận tâm, nhìn vị trí kế bên tài xế, trong đầu luôn có thể nhớ tới một cô nương có nụ cười như ánh mặt trời lại chỉ có thể sinh hoạt trong bóng tối. Ta sẽ không tự chủ thả chậm tốc độ, ta muốn chậm rãi bồi nàng cuộc đời còn lại. Nếu như có thể, thật hy vọng thời gian có thể chậm một chút, ta muốn bồi nàng lâu hơn một chút.
Ngươi có thể hiểu không? Những lời này trước kia không nói với ngươi, là bởi vì ngươi không cách nào lãnh hội. Dược thiện của ngươi, dược vật cùng thức ăn mà ngươi chế tạo, mỗi lần đều là dùng thân thể của bản thân để thử nghiệm. Bởi vì ngươi không sợ tác dụng phụ, bởi vì trừ thức ăn ngon ra ngươi không có bất kỳ bận tâm nào. Cho nên, nếu như ta nói với ngươi 'Ta bởi vì một cô gái, buông tha đua xe', ngươi khẳng định cảm thấy ta đang qua loa lấy lệ ngươi, ta đang mượn cớ giấu giếm những chuyện khác.
Nhưng bây giờ ta nói những điều này, ngươi chắc hẳn có thể cảm nhận được tâm tình của ta."
Mạc Duẫn xoa xoa nước mắt trên mặt, có thể cách đây không lâu nàng không thể hiểu. Nhưng nàng bây giờ, tựa hồ có thể hiểu được cách làm của Hàn Diệc.
"Vậy tại sao ngươi lại chạy đến trấn nhỏ kia, hơn nữa hình như nàng cũng không ở đó." Mạc Duẫn rất tò mò.
Hàn Diệc cười một tiếng: "Ngốc! Cha mẹ nuôi của ta ở chỗ đó, ta không ở đó còn có thể đi đâu?"
Mạc Duẫn bừng tỉnh hiểu ra, nữ nhân kia khẳng định ở trong nhà của cha mẹ nuôi nàng, chả trách nàng chưa từng thấy. Bất quá Mạc Duẫn đứng dậy nện một cái lên vai Hàn Diệc: "Ngươi có người thích cũng không nói với ta một tiếng, không nghĩa khí!"
"Ta còn chưa tỏ tình với nàng đâu. Ta sợ ngươi đến nháo ra sơ hở." Hàn Diệc cười giải thích.
Mạc Duẫn tâm tình tốt hơn rất nhiều, bằng hữu mất đi vị giác là một tiếc nuối lớn, nhưng bằng hữu thu được một phần tình yêu là chuyện đáng giá vui mừng.
"Còn có gì muốn hỏi không? Trái Táo đại nhân tôn kính của ta?" Hàn Diệc trêu ghẹo cười, Mạc Duẫn cao ngạo hất đầu: "Hừ!"
-----
Tác giả có lời muốn nói: Aiz, đây cũng là một cái đại lão...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴