“Tà linh, thì ra là thế.”
Tô Bạch có chút hiểu ra rồi.
Hồng Linh có thể được xem là ấu thể của tà linh, có đủ sự xúc động và đặc tính muốn hủy diệt mọi thứ, hơn nữa còn có thể thông qua gϊếŧ chóc mà trưởng thành.
Nàng còn đáng sợ hơn cả huyết linh, bởi vì huyết linh không có thần trí, cái gì cũng ăn, không dễ trở thành vũ khí lớn mạnh.
Ăn phải sâu, còn có thể biến thành hình dạng con sâu.
Nhưng Hồng Linh sẽ không.
Nàng mà trưởng thành, rất có khả năng sẽ trở thành tà linh đáng sợ hơn cả huyết linh.
Cũng chính vì thế, ông nội của Bạch Linh, Cư Sĩ Thêm Tiền, mới thấy nguy hiểm.
Nguyên nhân Bạch Linh sợ Hồng Linh, e là cũng do vậy.
Còn về việc Hồng Linh có làm gì hay không, Tô Bạch không dám chắc chắn.
Có khả năng là Cư Sĩ Thêm Tiền đã phong ấn một phần ký ức của nàng.
Cũng có khả năng nàng thật sự không làm gì cả, sự sợ hãi của Bạch Linh đối với nàng là xuất phát từ bản năng.
*
Sau khi phân tích những thông tin này, Tô Bạch đã đi đến khoa nội trú lầu năm.
Một số lượng lớn bệnh nhân đã đợi ở đó rồi.
Tô Bạch rơi vào bận rộn.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh.
Hôm nay là ngày thứ tư.
Tình hình của những người chơi khác, Tô Bạch không rõ lắm, nhưng chắc tốt hơn trước nhiều.
Vì sự tồn tại của Tô Bạch đã khiến cho các ác linh trong bệnh viện lần lượt chạy đến khám bệnh, những người chơi này bị bệnh nhân dày vò, khả năng bị ăn mất giảm đi rất nhiều rồi.
“Bác sĩ Tô, ta đến rồi.”
Bạch Linh đến rồi, hôm nay nàng đổi một bộ đồ mới.
Hơn nữa, Tô Bạch phát hiện... nàng đổi tất đen.
Từ loli tất trắng biến thành loli tất đen rồi.
Việc này khiến viện trưởng loli này bỗng chốc trông có chút gợi cảm.
Vừa dễ thương vừa gợi cảm... đáng yêu và gợi cảm kết hợp, chính là cảm giác này.
Công việc một ngày bắt đầu.
Hôm nay, hiệu suất của Tô Bạch càng cao hơn.
Bận rộn đến tám giờ tối, Tô Bạch đã hoàn thành khám cho tất cả bệnh nhân khoa cấp cứu.
Hoàn thành hết hoàn toàn là chuyện không thể, đây là vì sau buổi chiều, Tô Bạch nói với trưởng khoa Lý, không cho bệnh nhân lấy số khoa cấp cứu nữa.
Bệnh nhân của khoa nội trú cũng giải quyết xong không ít.
Sau khi bận rộn xong, Tô Bạch nhìn qua, danh tiếng bác sĩ đã thành công vượt hơn 1000 rồi.
Yêu cầu này đã đạt được.
Độ thông thạo bác sĩ hôm nay cũng luyện được không ít, còn cách 2000 một chút.
Mười ca trị liệu độ khó cao đã hoàn thành được 8 ca.
Bây giờ, chỉ thiếu hai ca phẫu thuật nữa.
Còn có một ca trị liệu độ khó cực cao!
“Ngày mai, chắc có thể hoàn thành!”
Tô Bạch nỏi nhỏ.
Ngày mai, ngày thứ năm, hắn có thể trở thành danh y rồi!
So với trong dự tính của hắn thì nhanh hơn nhiều!
Danh tiếng của hắn lên men quá nhanh, lượng lớn bệnh nhân ùn ùn kéo tới, mới mang đến hiệu quả như vậy.
*
“Bác sĩ Tô, ta đưa ngươi về.”
Bạch Linh vẫn đưa Tô Bạch về ký túc xá, sau khi đưa về ký túc xá, nàng lại đề nghị đấm lưng cho Tô Bạch.
Hơn nữa, lần này khác ở chỗ khác, Bạch Linh mang theo một cái túi nhỏ.
“Bác sĩ Tô, ta lo rằng ta lại ngủ quên ở đây mất, cho nên đã mang theo quần áo và nước súc miệng rửa mặt.”
Đoán rằng bây giờ viện trưởng loli đã quên mất vai trò viện trưởng của mình, hoàn toàn coi mình là trợ lí nhỏ của Tô Bạch.
Nhìn dáng vẻ, nàng vẫn không có cảm giác gì về hai lần thôi miên trước.
Đối với việc Hồng Linh xuất hiện, nàng không hêf có cảm giác.
*
“Bác sĩ Tô, ta...”
Trong phòng khách, nửa giờ sau, Bạch Linh không có chút gì phòng bị lại bị Tô Bạch thôi miên.
Tô Bạch lại hỏi vài câu đơn giản, Bạch Linh liền ngủ thϊếp đi.
Không bất ngờ.
Chẳng lâu sau, Hồng Linh xuất hiện.
Lần này, sau khi nhìn thấy Tô Bạch, sự mơ màng trong mắt Hồng Linh rất nhanh đã biến mất.
“Đến đây, Hồng Linh.”
Tô Bạch nói.
Hồng Linh bước từng bước nhỏ đi tới.
Nàng bây giờ, cơ thể đương nhiên giống hệt với Bạch Linh.
Mặc tất đen, đến bên cạnh Tô Bạch.
“Hôm nay có muốn nghe kể chuyện nữa không?”
Tô Bạch hỏi.
Hồng Linh gật đầu.
Giọng điệu Tô Bạch trở nên dịu dàng: “Ta kể cho ngươi nghe.”
Giọng Tô Bạch dịu dàng bắt đầu kể chuyện cho nàng.
Hồng Linh ngồi trên sô-pha, tay chống cằm nghe, đôi chân mặc tất đen đẹp đẽ đung đưa ở đó.
Cuối cùng, kể xong một câu chuyện.
“Ngươi hoàn thành một lần kể chuyện có sức cảm hóa dồi dào, nhận được điểm nghề nghiệp +10, độ thông thạo nghề nghiệp +5, sự công nhận của Hồng Linh +10.”
“Sự công nhận của Hồng Linh mà ngươi nhận được đã vượt hơn 100 điểm, Hồng Linh đối với ngươi nảy sinh sự tín nhiệm ở mức độ nhất định.”
“Mức độ nghề nghiệp người kể chuyện quỷ của ngươi tăng lên thành ‘thành thạo’, năng lực người kể chuyện quỷ và kỹ năng nghề nghiệp được tăng mạnh ở mức độ nhất định.”
Trên giao diện trò chơi, thông báo nhắc nhở xuất hiện.
Sau khi kể chuyện hết ba đêm, mức độ nghề nghiệp người kể chuyện quỷ cuối cùng cũng tăng lên rồi.
“Hồng Linh, chúng ta trò chuyện một chút được không?”
Thấy Hồng Linh đã nảy sinh sự tín nhiệm với hắn, Tô Bạch nói với Hồng Linh.
Hồng Linh ngơ ngác nhìn Tô Bạch vài giây, rồi gật gật đầu, “ừm” một tiếng.
Nhìn hành động của nàng, Tô Bạch bỗng nghĩ, nàng chắc sẽ không biết ý nghĩa của “trò chuyện” chứ?
“Hồng Linh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Bạch hỏi.
Hồng Linh nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Ta không biết.”
Giọng của nàng nghe ra thì rất khác với Bạch Linh.
Mặc dù giọng của Bạch Linh mang một chút nét loli, nhưng có lẽ do thời gian nàng làm viện trưởng cũng khá lâu rồi, nên khi nàng nói chuyện rất dứt khoát.
Giọng của Hồng Linh lại là giọng loli thuần khiết.
“Ngươi không biết bản thân mấy tuổi rồi sao?”
Tô Bạch hỏi.
Hồng Linh gật đầu: “Ừm, ta không biết, ông nội đưa ta đến một căn phòng tối nhỏ, ta cái gì cũng không biết.”
Căn phòng tối nhỏ?
Dùng căn phòng tối nhỏ để hình dung, lại khá chính xác.
Nàng và Bạch Linh là ác linh song sinh, nhưng vì sự đặc biệt của nàng, Cư Sĩ Thêm Tiền lo sợ nàng sẽ biến thành tà linh, cho nên căn bản không cho nàng ra ngoài.
Dẫn đến việc luôn để Bạch Linh làm chủ đạo.
Vậy nơi nàng ở tất nhiên giống như một căn phòng tối nhỏ.
Tối tăm không thấy mặt trời, đến cả thời gian cũng không rõ.
Từ tình hình hiện tại mà nói, nàng ở trong “căn phòng tối nhỏ”, e là còn không biết đã ở trong bao lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch không khỏi cảm thấy tà linh loli này có chút đáng thương.
“Hồng Linh, vậy chắc chắn rất khó chịu đúng không?”
Tô Bạch hỏi.
Hồng Linh khẽ ngẩng đầu: “Thật ra vẫn tốt, chỉ là không có ai nói chuyện, nhưng không biết vì sao, khi ta nhìn thấy người liền không thể khống chế muốn gϊếŧ chết bọn họ, có thể là do vậy, ông nội mới không cho ta ra ngoài.”
Tô Bạch lại hỏi: “Vậy lúc trước ngươi có từng ra ngoài chưa.”
Hồng Linh hồi tưởng vài giây: “Có, rất ít, có một lần hình như dọa Bạch Linh sợ, nhưng ta thật sự chưa làm gì cả.”
Tô Bạch hiểu rồi.
Hắn lại tiếp tục trò chuyện với Hồng Linh.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tô Bạch phát hiện, tà linh loli này, đơn thuần tựa như một trang giấy trắng vậy.
Hiểu biết của nàng với thế giới bên ngoài ít đến đáng thương, rất nhiều chuyện đều không biết.
Điều này cũng rất bình thường, nàng bị Cư Sĩ Thêm Tiền phong ấn lại, từ nhỏ đã bị nhốt ở trong “căn phòng tối nhỏ”.
“Ngươi có trách ông nội ngươi không?”
Tô Bạch hỏi.
Hồng Linh lắc lắc đầu: “Không trách, có trách chỉ trách ta quá nguy hiểm rồi, Bạch Linh cũng sợ ta.”
Nói đến đây, tà linh loli này cúi gằm mặt xuống, có chút muốn khóc.
Nhìn Hồng Linh như vậy, Tô Bạch giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Sau khi có ba đêm liên tục làm nền, động tác này không hề kích động Hồng Linh.
Ngược lại làm cho nàng như được an ủi.
Tô Bạch trầm ngâm một lúc, hỏi: “Hồng Linh, ngươi có biết quỷ hút máu không?”
Hồng Linh lắc lắc đầu.
Tô Bạch nói: “Quỷ hút máu thông qua việc hút máu người để sinh tồn, là máu của loài người như ta, không phải là ác linh, nhưng đó không phải bởi vì bọn họ tà ác, mà là vì bọn họ cần để sinh tồn.”
Hồng Linh nhìn Tô Bạch.
Ánh mắt Tô Bạch mang theo sự chắc chắn: “Nếu sau này có thể, ta có thể đưa ngươi đi thế giới của quỷ hút máu xem thử.”
Hồng Linh “ừm” một tiếng, chọn tin tưởng Tô Bạch.
Tô Bạch tiếp tục nói: “Vấn đề của ngươi hiện giờ cũng giống vậy, cũng không thể trách ngươi, bởi vì ngươi sinh ra đã như vậy.”
Lời của Tô Bạch làm cho Hồng Linh lại nhìn vào Tô Bạch: “Thật không?”
Tô Bạch gật đầu: “Thật!”
Giọng điệu thay đổi, Tô Bạch lại nói: “Nhưng mà, quỷ hút máu cũng có thể khắc chế được ham muốn hút máu của mình, từ đó không còn hút máu ăn thịt người nữa!”
Hồng Linh có chút không dám tin: “Làm sao bọn họ làm được?”
Tô Bạch nói: “Không chỉ có vậy, sau khi bọn họ khắc chế được ham muốn hút máu, còn có khả năng được tiến hóa, hoàn toàn kiểm soát được cuộc sống của mình, trở nên càng mạnh mẽ, càng có sức hơn!”
Ánh mắt Hồng Linh từ từ sáng lên.
Tô Bạch nhìn nàng, trong giọng nói tràn đầy sức cảm hóa cực độ.
Hắn bây giờ đang trang bị nghề nghiệp giáo viên quỷ và bác sĩ tâm lý quỷ, hai nghề nghiệp này đều có kỹ năng tăng thêm sức thuyết phục và sức cảm hóa trong lời nói của mình.
Kỹ năng của hai nghề nghiệp được hắn toàn lực khởi động.
Hắn nhìn vào Hồng Linh, nói: “Hồng Linh, nếu như ngươi có thể khắc chế được ham muốn gϊếŧ chóc hủy diệt tất cả của mình, ngươi cũng có thể hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của mình, trở nên càng mạnh mẽ hơn. Đến lúc đó, bất kể là Bạch Linh, hay là người nhà của ngươi đều sẽ không sợ ngươi, ngươi cũng sẽ không bị nhốt lại nữa!”
Lời của Tô Bạch khiến hai mắt Hồng Linh hoàn toàn sáng rực lên.
Kiểm soát cuộc sống của chính mình!
Làm cho người nhà không sợ mình nữa!
Cũng sẽ không nhốt nàng lại nữa!
Chỉ những điều này, đối với một Hồng Linh đươn thuần như trang giấy trắng mà nói, là một chuyện vô cùng quan trọng.
Hồng Linh rõ ràng đã rung động.
Nhưng lập tức, mắt của nàng lại có một sự mơ màng, nàng nhìn Tô Bạch: “Nhưng mà, ta không biết làm thế nào, ông nội cũng không cho ta ra ngoài đâu.”
“Ta sẽ giúp ngươi, tin ta.”
Tô Bạch nhẹ giọng nói.
Sau đó, hắn giơ ngón tay cái của mình ra: “Chúng ta ngoắc tay.”
“Ngoắc tay?”
Ngơ ra vài giây, Hồng Linh cũng ngập ngừng giơ ngón tay cái ra, móc nó với ngón cái của Tô Bạch.
“Nhắc nhở: Ngươi nhận được sự dựa dẫm của Hồng Linh +10.”
Trên giao diện trò chơi, một nhắc nhở xuất hiện.