Chương 40: Không Chơi Thế Đó Được!!

“Được rồi, trưởng khoa Cao đến rồi, trưởng khoa Cao, viện trưởng kêu người phải toàn lực phối hợp với bác sĩ Tô.”

Bạch Linh nháy mắt với chủ quản của khoa nội trú, nói.

“Bác sĩ Tô, ta đưa ngươi đi.”

Trưởng khoa Cao tất nhiên phối hợp rồi.

Rất nhanh đã đến phòng bệnh 503, có bốn ác linh ở trong đó.

Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, cho nên Tô Bạch đã chọn nơi này.

“Đại ca, làm một điếu thuốc, thư giản chút, đại ca anh minh thần võ, chiến thắng bệnh tật cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

“Ha ha, những lời này của ngươi ta thích nghe.”

Khi Tô Bạch đi đến cửa phòng bệnh 503, thì nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

Hắn bước vào phòng nhìn, chỉ thấy người chơi loài người đang châm thuốc cho một ác linh hung thần ác sát trên giường bệnh.

Tô Bạch biết loại thuốc này, tên là Hồn Yên, là thứ mà ác linh thích hút.

Ở khu hỗ trợ người chơi có một số người chơi đang mua, để đề phòng lỡ như, Tô Bạch cũng mua lấy một cái.

Có điều, đến bây giờ Tô Bạch vẫn chưa dùng đến.

“Đại tỷ, nào, trái cây này ngươi chắc chắn chưa từng ăn.”

Người chơi này châm thuốc cho một ác linh, lại đưa một quả táo cho một ác linh như phụ nữ trung niên khác.

Sau đó, lại cần mẫn chạy qua đấm bóp vai cho một ác linh tầm trên dưới bốn năm mươi tuổi khác.

“Tiểu Tần à, bệnh viện này có nhiều y tá như vậy, chỉ có mỗi ngươi là làm người ta thoải mái nhất.”

Một ác linh khen ngợi.

Những ác linh khác đều gật đầu.

“Tên này, có phải là vị online trên diễn đàn không thế?”

Nhìn người chơi nhận được sự công nhận của tất cả ác linh trong phòng 503, Tô Bạch nhớ đến lúc đó trên diễn đàn, có nhìn thấy một người chơi hỏi thứ gì được yêu thích nhất ở bệnh viện ác linh. Rất có thể là tên này.

Tên này nhìn có vẻ là người chơi lâu năm rồi, một số người chơi lâu năm có kinh nghiệm phong phú, đều có cách sinh tồn của riêng mình.

Ví như tên này, đã dỗ dành bốn ác linh ở phòng bệnh 503 và người nhà của chúng đến quay vòng vòng.

Nói không chừng còn thu được lợi ích gì đó từ bốn ác linh đó.

Trưởng khoa Cao bước vào trước tiên, Tô Bạch đi sát theo sau.

“Trưởng khoa Cao, thế nào rồi, hôm nay có thể sắp xếp bác sĩ phẫu thuật cho ta được chưa?”

Một ác linh nằm trên giường bệnh nói.

Trưởng khoa Cao nói: “Hôm nay đến để giải quyết chuyện này cho mọi người, xin mọi người hợp tác một chút.”

Sau đó, hắn nhìn vào Tô Bạch, cung kính nói: “Bác sĩ Tô, mời.”

Không thể không cung kính, mẹ kiếp viện trưởng cũng cam tâm tình nguyện làm trợ lí cho hắn rồi.

Hắn mà lơ là, thì còn muốn làm việc nữa không?

“Đây là tên muốn làm bác sĩ, hắn vẫn chưa chết à?”

Trong phòng bệnh, sau khi người chơi họ Tần dỗ bốn ác linh đến quay vòng vòng nhìn thấy Tô Bạch thì có chút ngạc nhiên.

Tô Bạch đi đến trước mặt ác linh vừa mới nói chuyện.

Ác linh này, bệnh nó mắc phải đúng là bệnh hóa đá.

Có điều, bệnh của hắn nghiêm trọng hơn tên trong khoa cứu nhiều.

Tên trong khoa cấp cứu chỉ hóa đá vùng cổ.

Còn tên này, nửa thân dưới đều không thể động đậy rồi, cứ tiếp tục thế này, cả người hắn đều sẽ hóa đá.

Tô Bạch đặt tay lên bắp chân hắn, sau đó phát động kỹ năng Hồi Xuân.

Theo sự phát động của kỹ năng, rất nhanh, bệnh nhân này nhận thấy sự khác biệt.

“Này, này, bắp chân của ta có cảm giác rồi…”

Trên mặt bệnh nhân này xuất hiện sự vui mừng.

Kỹ năng vẫn đang tiếp tục.

Sau khi mức độ nghề nghiệp của Tô Bạch lên thâm niên, kỹ năng Hồi Xuân cũng trở nên lợi hại hơn.

“Đùi của ta cũng có cảm giác rồi, trời ơi, trưởng khoa Cao, các ngươi tìm ở đâu ra bác sĩ giỏi như vậy?”

Bệnh nhân kia vui mừng reo hò.



Vài phút sau, Tô Bạch dừng tay: “Đứng dậy đi lại thử xem.”

Bệnh nhân kia vội lao xuống giường.

“Wow, ta có thể đi được rồi, ta có thể đi được rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Bệnh nhân này vội vàng lao về phía Tô Bạch, muốn ôm Tô Bạch một cái.

Tô Bạch khẽ tránh, bệnh nhân này liền ôm lấy trưởng khoa Cao.

Một lão già, còn là một ác linh nằm viện nhiều ngày không tắm rửa, Tô Bạch không cho đối phương ôm đâu.

“Cảm ơn ngươi bác sĩ! Hôm nay ta có thể xuất viện rồi!”

Mặc dù Tô Bạch từ chối cái ôm của hắn, ác linh này vẫn rất vui vẻ, chỉ thiếu điều quỳ xuống với Tô Bạch.

*

“Định mệnh, sao hắn làm được vậy?”

Người chơi họ Tần kia nhìn ngây ngốc.

Trưởng khoa Cao cũng ngây ngốc giống vậy.

Chỉ có viện trưởng loli Bạch Linh hôm qua đã xem qua một lần nên tốt hơn nhiều.

“Ngươi thành công hoàn thành một lần trị liệu độ khó cao, thu được điểm nghề nghiệp +50, độ thông thạo nghề nghiệp +25, sự cảm kích của bệnh nhân +100.”

“Ghi chú: Trong nhiệm vụ danh y đã ghi lại một lần trị liệu bệnh hóa đá, lần trị liệu này không được ghi vào trong nhiệm vụ danh y.”

Trên giao diện trò chơi, thông báo nhắc nhở xuất hiện.

“Không ghi nhận nhiệm vụ?”

Ánh mắt Tô Bạch lướt qua thông tin này.

Vậy xem ra, mười lần trị liệu độ khó cao trong nhiệm vụ danh y cần những loại hình khác nhau.

Trong đó số lần phẫu thuật, không được ít hơn ba lần.

Tô Bạch không hề phàn nàn gì, dù gì cũng là nhiệm vụ danh y.

“Bác sĩ, xem cho ta đi!”

“Còn ta nữa, còn ta nữa, chỉ cần bác sĩ có thể khám được giúp ta, điều kiện gì cũng được.”

“..”

Trong phòng bệnh, ba người bệnh còn lại rối rít nói.

Tô Bạch đi đến người bệnh thứ hai và kiểm tra.

“Lỗi tại ta, không nên tham lam đi rừng Huyết Trúc hái thuốc, bị một con huyết linh tập kích, cũng may ta kịp thời khôi phục hình thái ác linh gϊếŧ chết hắn, nhưng thân thể của ta lại thành ra thế này.”

Cánh tay của bệnh nhân này đã khô héo, cái sự héo rũ ấy còn đang không ngừng lan tràn.

“Huyết linh có là loại hình gì thế.”

Tô Bạch vừa kiểm tra vừa thuận miệng hỏi.

Hắn đang kéo dài thời gian để hồi kỹ năng, đồng thời có thể hiểu thêm đôi chút về thế giới ác linh.

“Giống như một con sâu, tên này có lẽ là huyết linh khát máu, cái gì cũng ăn, ăn nhiều sâu rồi nên bản thân bị biến thành hình dáng con sâu. Thật đáng thương, đợi ta già rồi, thân thể không ổn nữa, ta thà rằng nhập vào trong búp bê vải cũng không biến thành huyết linh…”

Bệnh nhân này nói bla bla.

Cứ vậy sau nửa tiếng, kỹ năng đã hồi xong, Tô Bạch lần nữa phát động kỹ năng.

“Wow, khỏi rồi khỏi rồi, bác sĩ ngươi giỏi quá.”

Bệnh nhân kia khoa tay múa chân nhảy cẫng lên.

Biểu cảm trên mặt vui mừng khôn xiết.

Tô Bạch lặng lẽ không phát ra tiếng lùi sang bên một bước.

Quả nhiên, bệnh nhân này bổ nhào qua, muốn ôm Tô Bạch, kết quả ôm phải trưởng khoa Cao!

Không chỉ có thể, bác gái trung niên còn hôn mạnh trưởng khoa Cao một cái.

Sau khi hôn xong, mới phát hiện là hôn sai người rồi.

Mắt thấy không phải là Tô Bạch đẹp trai anh tuấn, trong mắt bác gái trung niên khó tránh có chút tiếc nuối.

*

“Mẹ nó, lại trị khỏi một người nữa!”

Bên cạnh, người chơi họ Tần hoàn toàn bị ngây ngốc.

Bạch Linh cũng nhìn đến hai mắt phát sáng, mong muốn giữ lại Tô Bạch trong lòng cũng càng thêm mạnh mẽ.



“Ngươi thành công hoàn thành một lần trị liệu độ khó cao, nhận được điểm nghề nghiệp +50, độ thông thạo nghề nghiệp +25, sự cảm kích của bệnh nhân 100, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ danh y +1.”

Lần này, cuối cùng cũng ghi nhận vào tiến độ hoàn thành nhiệm vụ danh y rồi.

“Bác sĩ Tô, mau xem cho ta nữa đi.”

Trong phòng bệnh 503, hai ác linh còn lại, ai nấy đều vội đến không đợi được.

Người nhà của bọn họ thậm chí còn quỳ xuống với Tô Bạch.

Tô Bạch đi đến trước ác linh thứ ba, bệnh của ác linh này lại có chút không giống.

Ác linh này quá già.

Thân thể của hắn đến lúc sắp phải đổi rồi, không bảo vệ nổi linh hồn của hắn.

Nhưng mà, ác linh này lại không nỡ đổi một thân thể mới.

Một là do không có tiền.

Hai là sau khi ác linh đổi thân thể, rất nhiều phương diện không giống với thân thể cũ nữa.

Trừ khi nỡ chi ra một số tiền lớn, đổi một thân thể vô cùng hoàn mỹ, giống như Hồng La Nữ, người ta còn có thể năm năm đổi một lần.

Nhưng phú bà siêu cấp như Hồng La Nữ, ở thế giới ác linh e là ít đến đáng thương.

*

“Thân thể của ngươi già quá rồi, nếu như không muốn đổi, ta có thể kê cho ngươi một ít thuốc, sau khi uống có lẽ ngươi có thể duy trì thêm được vài năm.”

Tô Bạch lạnh nhạt nói.

“Vậy sao? Vậy thì quá tốt rồi.”

Ác linh này vui mừng khôn xiết.

Sau đó, Tô Bạch đi đến ác linh thứ tư, sau khi gặp phải huyết linh, sau một trận ác chiến ác linh này đã bị đứt mất hai chân.

Chân cũ đã bị huyết linh ăn mất trong lúc chiến đấu, bắt buộc phải dùng chân mới để cấy ghép.

Chỉ có điều, sau khi cấy ghép xong, sẽ luôn gặp phải vấn đề rất lớn, dù sao cũng không phải chân của chính hắn.

Không giống với tên béo mà Tô Bạch đã ghép đầu lúc đầu.

Đó là đầu của chính tên béo đó.

“Cần phải làm lại phẫu thuật, đi thôi, lên bàn mổ, ta cấy ghép lại giúp người.”

Tô Bạch nói.

Làm một ca phẫu thuật, không tệ.

“Quá tốt rồi, cảm ơn bác sĩ Tô.”

Ác linh này không khỏi vui mừng.

“Trưởng khoa Cao, mau đi sắp xếp bàn phẫu thuật.”

Bạch Linh vội nói với trưởng khoa Cao.

Giọng điệu ra lệnh không cẩn thận bật ra.

“Được.”

Trưởng khoa Cao vội vàng đi sắp xếp.

*

“Đi thôi, Bạch Linh.”

Tô Bạch mang theo loli tất trắng ra khỏi phòng bệnh, rất nhanh, người nhà của ác linh này đẩy giường bệnh đi theo.

Cả phòng bệnh, ba bệnh nhân đã được trị khỏi kia cũng được người nhà dẫn đi đóng tiền, chuẩn bị xuất viện.

Đợi tất cả đều rời đi, người chơi họ Tần nhìn căn phòng trống không, bỗng dưng nhận ra được điều gì đó.

Trước đó hắn bị Tô Bạch làm cho kinh ngạc, bây giờ mới phát hiện...

Sau khi Tô Bạch trị khỏi cho tất cả bệnh nhân trong phòng bệnh này, quan hệ tốt khó khăn lắm hắn mới tạo với các ác linh trong phòng bệnh được, công cốc rồi!

Vì để tạo quan hệ tốt với những ác linh này, tinh lực và hiện vật hắn đầu tư vào không phải là nhiều bình thường nữa.

Hôm nay đã có tác dụng rồi, chỉ cần hắn luôn làm y tá ở phòng chăm sóc đặc biệt này, bảy ngày tới đều sẽ yên yên ổn ổn.

Nói không chừng còn có thể có được thêm lợi ích từ chỗ những ác linh này.

Bây giờ, mất ráo cả rồi!

“Mẹ nó, không đó thế này được!”

Hắn khóc!