Khủng bố nữ chủ bá
Chương 9 Phần thưởng của Chính Dương Chân Quân
Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
Chẳng lẽ Đường thiếu cùng Cống Đoán giống nhau, đều thích khẩu vị nặng?
Mà tôi, lúc này đang nằm ở trên giường, Cống Đoán duỗi tay tính cởϊ qυầи áo tôi ra, tôi không thể nhịn được nữa, cả người lăn một vòng, trực tiếp lăn đến dưới khe giường.
Cống Đoán âm hiểm cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Cô gái, ta sớm biết rằng cô đã tỉnh, ngoan ngoãn đi ra cho ta, hảo hảo hầu hạ ta, ta sẽ làm cho cô ăn ít đau khổ chút.”
Tôi súc ở dưới giường, cả người phát run, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
Tôi không cam lòng, tuy rằng tôi ti tiện như vậy, nhưng cũng muốn hảo hảo mà tồn tại, tuy là tôi xấu, nhưng mà cũng là người xấu có tôn nghiêm, không phải là đồ chơi của ai cả!
“Hắc hắc, xem ra không cho cô ăn chút đau khổ, cô sẽ không biết sự lợi hại của ta.” Hắn từ rương mây lấy ra một con rắn màu vàng kim thật nhỏ, con rắn kia uốn éo trườn đến, tôi bị hoảng sợ không ngừng lui về phía sau.
Lùi đến nỗi không còn chỗ để mà lùi.
Tôi trơ mắt nhìn nó bò lên trên giày, muốn chui vào ống quần tôi, dưới cơn hoảng sợ, tôi la lên một tiếng, cầm miếng ngọc bội lên, hung hăng nện vào đầu con rắn nhỏ màu vàng kim.
Con rắn nhỏ kia cư nhiên bị tôi đập cho vỡ đầu.
Tôi đầy mặt không dám tin, nhìn kỹ lại, phát hiện đầu con rắn nhỏ đã bị đốt trọi.
Tôi nghi hoặc nhìn thoáng qua ngọc bội, thứ này chẳng lẽ còn mang điện sao?
“Cổ chỉ vàng của ta!” Cống Đoán mất khống chế mà kêu to, “Cô, cô dám gϊếŧ chết bảo bối cổ chỉ vàng của ta, ta muốn gϊếŧ cô, đem cô lăng trì xử tử, để linh hồn cô bị giam cầm, đời đời kiếp kiếp chịu khổ!”
Hắn giống như phát điên lên, đem cái giường kiểu Âu to lớn xốc lên, bắt lấy chân tôi, lôi tôi ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Tôi liều mạng đá hắn, hắn ta đánh một quyền lên mặt tôi, đánh rất mạnh, tôi chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa té xỉu.
Hắn rút ra một thanh chủy thủ, nói: “Trước tiên đem oan nghiệt sang trên mặt cô cắt bỏ hết.”
Lúc thanh chủy thủ sắp chạm vào mặt tôi, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa bị đá văng ra, một thân ảnh cao lớn vọt vào.
“Đường Minh…… Lê?” Tôi mơ mơ hồ hồ nỉ non, Đường Minh Lê giận dữ, một cú đá xoay vòng, vừa hay đá trúng vào đầu Cống Đoán.
Cống Đoán kêu lên một tiếng thảm thiết, lăn một vòng trên mặt đất.
Đường Minh Lê nâng tôi dậy: “Đi!”
“Đừng nghĩ muốn đi là đi!” Cống Đoán trên đầu đầy máu, từ trên mặt đất bò dậy, không chút do dự cời bỏ quần áo trên người xuống, vô số rắn độc từ trong quần áo hắn chui ra, lấy tốc độ cực nhanh trườn bò về hướng chúng tôi.
Đường Minh Lê kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, một con rắn nhỏ màu xanh đen đã bò lên được trên cổ chân anh ta.
“Cẩn thận!” Đầu óc tôi nóng lên, không màng tất cả mà cầm lấy con rắn kia quăng ra ngoài, nó quay đầu, cắn một ngụm lên tay tôi.
Tôi đau đến kêu to, sát ý trong mắt Đường Minh Lê hiện lên, tay vừa chuyển, trên tay đã nhiều thêm một thanh chủy thủ sắc bén, hắn bước một bước xa vọt tới trước mặt Cống Đoán, vung tay lên, máu tươi tức khắc văng ra khắp nơi.
Cống Đoán che lại cổ mình, mở to hai mắt, chậm rãi ngã xuống.
Miệng vết thương bị rắn cắn đã biến thành màu đen, tôi cũng ngã xuống, nằm ngay bên cạnh Cống Đoán, trước khi chết trong miệng hắn bay ra một tia khí đen, bay vào trong miệng tôi.
“Quân Dao, Quân Dao!” Bên tai truyền đến tiếng kêu của Đường Minh Lê, anh ta có vẻ đang rất nôn nóng.
Sao hắn quan tâm đến tôi quá vậy?
Bất quá, cảm giác có người quan tâm, thật ra cũng không tồi.
Sau đó tôi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại, tôi đã nằm ở trên một chiếc trên giường lớn khác, giường mềm mại đến nỗi có thể bọc cả người tôi vào, bốn phía trang hoàng thoạt nhìn khá đơn giản, nhưng lại có cảm giác rất cao cấp.
Đây là cái gọi là xa hoa mà điệu thấp gì đó sao?
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Một hầu gái trẻ mang tạp dề bưng chậu nước đi đến, cô ta không chút nào che giấu khinh thường trong mắt, “Thiếu gia kêu tôi tới lau người cho cô.”
Tôi cúi đầu nhìn tay mình, độc rắn đã được giải, chỉ để lại hai dấu răng, phỏng chừng là Đường Minh Lê tìm người hiểu biết về huyết thanh giải độc tới cho tôi.
Hầu gái thấy tôi không nói lời nào, bất mãn liếc tôi một cái, nói: “Nữ sĩ, phiền cô phối hợp một chút, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
Tôi sớm đã nhìn quen mấy ánh mắt xem thường của người khác rồi, nói: “Nếu cô vội thì cứ đi trước đi, tôi tự làm cũng được.”
Trong lúc hôn mê, trên người chảy rất nhiều mô hôi, dính dính rất khó chịu.
Hầu gái lộ ra vài phần vui mừng, nói: “Vậy làm phiền cô.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng, thấp giọng lầu bầu: “Rốt cuộc thì cũng không cần lau cho cô ta, cứ nhìn thấy gương mặt kia là thấy ghê tởm.”
Nói còn chưa dứt lời liền đυ.ng phải một thân ảnh cao lớn, cô ta hai mắt hàm xuân, thẹn thùng nói: “Thiếu gia.”
Đường Minh Lê lạnh lùng nói: “Lưu thúc.”
Phía sau anh ta là một người đàn ông hơn 50 tuổi, mặc một thân tây trang thẳng thớm, ít khi nói cười.
“Thiếu gia.” Ông ta hơi khom người xuống.
Đường Minh Lê nói: “Phát lương tháng này cho cô ta, hạn cô ta trong vòng mười phút rời khỏi nhà tôi, hết thời gian mà cô ta vẫn còn chưa đi thì kêu người ném cô ta ra ngoài.”
Hầu gái không dám tin nhìn anh ta, ngày thường thiếu gia rất ôn hòa mà, hôm nay sao lại khắc nghiệt như vậy?
“Thiếu gia, ngài nghe em giải thích……” Cô ta còn muốn cãi lại vài câu đã bị Lưu thúc đè lại.
Sức lực của Lưu thúc rất lớn, cô ta căn bản không thể động đậy.
“Thiếu gia đã lên tiếng.” Lưu thúc lạnh lùng nói, “Còn không mau đi.”
Hầu gái hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xỉu, công việc này nhàn nhã, tiền lương lại cao, còn có thể tiếp cận cao phú soái, không biết bao nhiêu người đã từng hâm mộ cô ta.
Hiện tại hoàn toàn xong rồi.
Lúc Đường Minh Lê đi vào, tôi vẫn đang cởϊ qυầи áo, dùng khăn lông lau người.
Tuy rằng trên mặt mọc đầy nhọt, nhưng dáng người tôi vẫn rất tốt, eo thon chân dài, ngực cup 36D, tóm lại chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, hơn nữa da còn trắng như ngưng chi, chỉ nhìn từ sau lưng, thực ra cũng có vài phần tư vị mỹ nhân.
Lúc Đường Minh Lê tiến vào, tôi đang đưa lưng về phía anh ta, lộ ra chiếc lưng trơn bóng trắng nõn, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trên người tôi, da thịt tôi nhiễm lên một tầng ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Đường Minh Lê nhìn đến xuất thần.
Tôi sợ hãi cả kinh, vội vàng lấy quần áo mặc vào, che lại mặt mình, kinh hoảng mà nói: “Tôi, khẩu trang của tôi đâu?”
Đường Minh Lê lúc này mới phục hồi tinh thần lại, anh ta lấy ra một cái khẩu trang mới đưa cho tôi, tôi vội vàng mang lên, tránh né ánh mắt anh ta.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói, “Lần này nếu không phải có anh, tôi chắc chắn sẽ bị chết rất thảm.”
“Cô là do tôi thuê về, tôi tất nhiên có nghĩa vụ phải bảo đảm an toàn của cô rồi.” Ánh mắt anh ta có chút mơ hồ, “Về phần tên Lý đại ca kia, tôi sẽ khiến hắn phải trả một cái giá lớn.”
“Tôi nên đi về rồi.” Tôi xuống giường, anh ta vội vàng nói: “Cô có thể ở lại đây, ở bao lâu cũng được.”
“Ở nhà người khác, tôi không được tự nhiên.” Tôi cúi đầu, nói.
Anh ta trầm mặc một lát mới nói: “Để tôi đưa cô về.”
Anh ta đưa tôi đến dưới lầu, tôi vừa định đi, anh ta bỗng nhiên giữ chặt tôi lại, nghiêm túc nói: “Quân Dao, cô có thể xem tôi như bạn bè.”
Tôi cười cười, không nói gì.
Hai từ bạn bè này, với tôi mà nói quá xa xỉ, từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ kết qua một người bạn, khi đó tôi mười lăm tuổi, sắp tốt nghiệp cấp hai, một bạn học nam ném một con chuột chết vào trong ngăn bàn của tôi, là bạn nữ xinh xắn nhất lớp thay tôi mắng cậu ta, tôi rất cảm kích cô ấy, từ đó coi cô ấy như bạn tốt của mình.
Chỉ là có một ngày, giáo thảo trong trường chúng tôi đột nhiên cầm một lá thư tình ném lên mặt tôi, chửi ầm lên, nói tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nói hắn nhìn thấy gương mặt này của tôi mà mắc ói, có mang khẩu trang cũng không ngăn được sự xấu xí của tôi, kêu tôi đừng có lại viết thư tình cho hắn nữa, miễn làm cho hắn ăn không ngon.
Tôi nhặt thư tình lên, phát hiện đây là lá thư mà cô ấy nhờ tôi viết giùm, cô ấy nói cô ấy yêu thầm giáo thảo, nhưng hành văn không tốt, tôi mang danh là học sinh lớp chọn khoa ngữ văn, nhất định có thể viết ra được một lá thư tình đả động nhân tâm.
Tôi nhìn về phía đám người vây xem, cô ấy đứng ở trong đống nữ sinh, dùng ánh mắt châm chọc cùng cười nhạo nhìn tôi.
Thì ra, từ đầu đến cuối, đây đều chỉ là một trò đùa dai, là do các nữ sinh xinh đẹp lại có tiền kia bày trò để chơi, mà tôi, chẳng qua chỉ là một vai hề nhảy nhót dùng để mua vui cho người xem mà thôi.
Từ đó trở đi, tôi cũng không kết qua người bạn nào nữa, người xấu xí giống như tôi vậy, đã định là phải cô độc cả đời rồi.
Tôi về đến nhà, nằm ở trên giường, mở phòng phát sóng trực tiếp ra, phát hiện avata của Chính Dương Chân Quân vậy mà sáng lên, tôi vội vàng click mở, hướng ông ấy nói lời cảm ơn.
“Ha ha, không cần cảm tạ, ta cũng là lâu rồi không có gặp qua người đi bắt quỷ.” Ông ấy cười sang sảng nói, “Như vậy đi, tâm tình của lão phu hôm nay khá tốt, đưa cô một ít đồ vật, cô hảo hảo học cho tốt, thời điểm lần sau lại phát sóng trực tiếp, cũng có thể tự mình ứng đối tốt.”
Trong lòng tôi vui vẻ, vị lão gia tử này chính là cao nhân, ông ấy có thể dạy tôi một chút thủ đoạn bảo mệnh, tôi đương nhiên là cầu còn không được.
Chính Dương Chân Quân gửi qua cho tôi một tệp thư mục, tôi mở ra thì thấy, cư nhiên là một quyển bắt quỷ rất tâm đắc, bên trong ghi lại kỹ càng tỉ mỉ tên một vài loại quỷ quái cấp thấp, cùng với đủ loại phương pháp bắt quỷ, tôi xem đến hai mắt tỏa sáng.