Khủng bố nữ chủ bá
Chương 8 Kiếm lời thật nhiều tiền
Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
Cái bình luận này mới vừa nói xong, phía dưới liền xuất hiện thông báo: “Ta tính theo gió” đánh thưởng chủ kênh năm cái vương miện.
【 Đánh thưởng thật luôn, được lắm tôi nể cậu là nam tử hán biết giữ lời, tôi cũng đánh thưởng, tiền cũng không có nhiều lắm, tặng một khối ngọc bội. 】
【 chủ kênh ơi, lần sau cô mở phát sóng trực tiếp ở đâu á? Tới chỗ tui đi, bên chỗ tui cũng có tòa quỷ trạch, bảo đảm xuất sắc. 】
【 Chỉ tiếc cơ hội tốt như vậy, chủ kênh lại không phác gục được bá đạo tổng tài. 】
Nhìn trên màn hình rậm rạp đạo cụ đánh thưởng, lần này vào sinh ra tử thật là đáng giá.
Tắt phòng phát sóng trực tiếp đi, tôi cùng Đường Minh Lê nâng đỡ nhau ra khỏi tòa viện dưỡng lão, từ lúc ra khỏi đó tới giờ anh ta vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt quỷ dị, tôi bị anh ta nhìn đến nỗi rất không được tự nhiên.
“Cô biết thuật bắt quỷ?” Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Tôi có cao nhân chỉ điểm.” Tôi liền đem sự tình của Chính Dương Chân Quân kể cho anh ta nghe, bất quá hiện tại Chính Dương Chân Quân đã offline, tôi vừa thấy, ông ấy lại đánh thưởng cho tôi một cái vương miện nữa.
Trong lòng tôi cực kỳ cảm kích, nhắn lại cho ông ấy lời cảm ơn, Đường Minh Lê nói: “Cô đây là gặp gỡ cao nhân rồi, bất quá mấy vị cao nhân thường phải có cái giá rất lớn mới mời được, cư nhiên sẽ đến xem phát sóng trực tiếp, còn tự hướng dẫn chỉ đạo cho cô bày trận đuổi quỷ, vận khí này của cô cũng quá nghịch thiên.”
Tôi vui rạo rực mà tính số tiền lời kiếm được hôm nay khi phát sóng trực tiếp, tận hơn hai vạn! Tôi trước kia làm một năm cũng không kiếm được hơn hai vạn.
Tôi không có phát hiện, Đường Minh Lê nhìn tôi thật sâu, ánh mắt có chút phức tạp.
Đường Minh Lê tinh bì lực tẫn, tất nhiên không thể lái xe, hai người đành phải kêu xe đi bệnh viện kiểm tra một hồi, đều là chút vết thương ngoài da, không đáng lo ngại.
Anh ta đánh tay lái đưa tôi về nhà, liếc nhìn thật sâu bóng dáng của tôi, sau đó xoay người đi đến một quảng trường, ngồi lên một chiếc Lincoln.
“Thiếu gia.” Tài xế lái xe cung kính nói, “Lão gia hôm nay gọi điện thoại tới hỏi, ngài tìm được người kia chưa?”
Đường Minh Lê trầm tư một lát, lấy ra di động, bấm một cái dãy số, bên trong truyền đến một giọng nam già nua: “Minh Lê, con đã tìm được con bé rồi?”
“Đúng vậy, thưa ông.”
“Con bé lớn lên có đẹp không?”
Đường Minh Lê trầm mặc, trong điện thoại truyền đến một tiếng thấp thấp thở dài: “Minh Lê, nếu như con bé lớn lên xấu cũng không sao, chỉ cần vận khí con bé đủ tốt.”
Đường Minh Lê có chút không biết nói sao, Vương Quân Dao vận khí nếu là tốt, thì sẽ không bị người khác bức cho đến bước đường cùng như vậy, nhưng nếu nói không tốt, vài lần phát sóng trực tiếp gặp quỷ kia, vận khí của cô ấy lại tốt đến không dám tin.
Ngay cả phòng phát sóng trực tiếp của cô, còn xuất hiện thêm một cao nhân thần bí.
Có lẽ, cô thật là một cái phúc tinh cũng không chừng.
“Ông, con minh bạch.” Đường Minh Lê nói, “Con sẽ xử lý tốt, người không cần lo lắng.”
Cắt đứt điện thoại, hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Tuy rằng lớn lên xấu, nhưng mùi hương trên người thật ra khá dễ ngửi.”
Tôi về đến nhà, đi thẳng đến phía gương lớn, gỡ khẩu trang trên mặt xuống, trong lòng một trận kinh hỉ.
Nguyên bản trên cằm có ba viên nhọt, lần trước mất đi một viên, lần này liên tiếp hút hai khẩu hắc khí, hai viên còn lại cũng không thấy nữa.
Tôi sờ sờ chiếc cằm bóng loáng, da trắng như tuyết, sờ lên thích đến mức không muốn buông ra.
Nếu tất cả nhọt trên mặt đều biến mất hết, tuy không phải tuyệt thế mỹ nhân gì, cũng sẽ là cái tiểu gia bích ngọc đi.
Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần có thể trông giống người bình thường là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Tôi tắm rửa một chút, bọc khăn tắm đi vào phòng ngủ, vừa mới ngã lưng xuống giường, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa nhà bị người khác một chân đá văng ra, tôi ngồi bật dậy, thấy mấy nam nhân vọt vào.
“Mấy người là ai?” Tôi cả kinh hỏi.
Không có người trả lời, một người nam nhân bước lại đây, bá trụ cổ tôi, dùng một chiếc khăn ướt bịt kín mũi tôi.
Một mùi ngọt gắt bay vào xoang mũi, tôi liều mạng giãy giụa, lại hít vào càng nhiều hơn, đầu càng ngày càng nặng, tôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó không biết gì nữa.
Đầu óc tôi đau nhức.
Không biết qua bao lâu, tôi hốt hoảng tỉnh lại, đầu đau đến mức muốn nổ tung, tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong một phòng ngủ được trang hoàng đến vàng kim lấp lánh, trong không khí tràn ngập một cổ mùi ngọt nhàn nhạt.
Nơi này là chỗ nào? Sao tôi lại ở chỗ này?
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy cách vách có người đang nói chuyện, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, đem lỗ tai kê lên vách tường.
Thính giác tôi tựa hồ so trước kia tốt lên không ít, nghe được hết rành mạch.
“Cống Đoán tiên sinh, người mà ngài muốn tôi đã chuẩn bị thỏa đáng rồi ạ.” Một giọng nói nịnh nọt vang lên “Đảm bảo ngài sẽ vừa lòng.”
Một giọng mang theo dày đặc khẩu âm vang lên: “Rất tốt, chỉ cần ta vừa lòng, việc ông muốn ta làm, ta bảo đảm sẽ làm được thỏa đáng.”
“Vậy phải làm phiền Cống Đoán tiên sinh rồi, thưa tiên sinh, cô ta đang ở cách vách, mời.”
Hai người hướng gian phòng của tôi đi tới, tôi sợ hãi cả kinh, vội vàng nằm lại giường, làm bộ còn đang hôn mê.
Cửa mở, hai người tiến vào, một người đàn ông mập có cái bụng như thai phụ chín tháng, người còn lại là một người đàn ông cao gầy, xem diện mạo có chút giống người Đông Nam Á, ngoài miệng còn để hai sợi râu cá trê.
“Cống đoán tiên sinh, ngài xem, có vừa lòng không ạ?” Mập mạp cúi đầu khom lưng mà nói.
Cống đoán đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lần, hơi hơi nheo mắt lại: “Thứ trên mặt cô ta là oan nghiệt sang?”
Oan nghiệt sang? Tôi đầy đầu mờ mịt, đó là thứ gì?
“Rất tốt.” Hắn gật gật đầu, “Nữ nhân này ta rất vừa lòng, chờ sau khi ta chơi xong, lại đem oan nghiệt sang trên mặt cô ta cắt bỏ hết, dùng để làm đồ ăn dưỡng cổ chỉ vàng của ta, cổ trùng của ta nhất định có thể lại lần nữa tiến hóa, thực lực của ta cũng sẽ đại đại gia tăng.”
Mập mạp cười nói: “Vậy tôi liền không quấy rầy tiên sinh hưởng dụng nữa.”
Dứt lời, lon ton chạy ra ngoài, trên mặt Cống Đoán mang theo một mạt ý cười âm tà, ông ta cởϊ áσ khoác ra, đi về phía tôi.
Tôi bây giờ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Tôi đột nhiên nhớ tới, lúc trước mấy cái anh Xuân, anh Hổ gì đó, có nói bên Lý đại ca có mấy người khách biếи ŧɦái từ Đông Nam Á tới, thích nhất chơi loại nữ nhân bị dị dạng, chẳng lẽ chính là cái tên Cống Đoán này?
Mà vừa rồi cái tên mập mạp kia, chính là người được gọi là Lý đại ca.
Sống lưng tôi từng đợt lạnh ngắt, làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết đâu.
Mà lúc này, Lý đại ca về tới phòng mình, trên mặt mang theo nụ cười thỏa thuê đắc ý, mỗi tay ôm một nữ nhân mỹ diễm, hưởng thụ sự hầu hạ của mỹ nữ, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Hắc hắc, chỉ cần Cống Đoán tiên sinh ra tay, mấy cái gia hỏa ăn gan hung mật gấu dám cùng hắn đoạt địa bàn kia, còn có mấy cái đại đội phó đội trưởng đội hình cảnh gì đó vừa mới được điều tới kia, tất cả đều phải chết ở dưới tay của cổ trùng.
Hắn tưởng tượng đến thảm trạng của những người bị cổ trùng tra tấn đến chết đó, trong lòng càng thêm vài phần đắc ý.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đen bước vào, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói nói mấy câu, hắn chợt cả kinh: “Mau, mau mang tao qua đó.”
Hắn một đường chạy chậm, đi vào một gian phòng cho khách, cúi đầu khom lưng với một người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sô pha xa hoa.
“Đường thiếu, ngài đại giá quang lâm đến ‘câu lạc bộ Thiên Vận’ của chúng tôi, thật là làm Thiên Vận chúng tôi bồng tất sinh huy* mà.”
(*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…
Nguồn: https://bachngocsach.com/forum/threads/286/ )
Đường Minh Lê lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đừng nói nhảm nữa, hôm nay ông có bắt đi một cô gái, cô gái kia là người của tôi, bây giờ lập tức đem người giao ra đây.”
Lý đại ca sống lưng chợt lạnh, thật cẩn thận hỏi: “Cô gái trong lời ngài nói là?”
Đường Minh Lê hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ hôm nay ông bắt rất nhiều cô gái?”
Tay Lý đại ca có chút phát run: “Không biết vị kia của Đường thiếu là người nào?”
Đường Minh Lê trong mắt có vài phần tức giận: “Chuyện này không phải là ông nên tự biết sao. Lập tức đem người giao ra đây, nếu cô ấy thiếu mất một cọng tóc nào, ông đợi nửa đời sau của mình đều sống trong tù đi.”
Lý đại ca hít một hơi, từ mười năm trước hắn ở Sơn Thành Thị đánh ra một mảnh thiên hạ, cũng chưa bao giờ bị nghẹn khuất đến như vậy, nhưng là hắn biết, người thanh niên trước mắt này chỉ cần động một ngón tay, là có thể nghiền chết hắn.
Chính là, Cống Đoán bên kia cũng không dễ chọc.
Đường Minh Lê nguy hiểm nheo nheo mắt: “Lý đại ca, ông đang kéo dài thời gian sao? Xem ra là ông không hề để đại thiếu gia Đường gia tôi vào trong mắt rồi.”
“Không dám, không dám.” Lý đại ca hoảng sợ, vội vàng xua tay, cái nào có hại ít hơn thì chọn cái đó, Cống Đoán tuy rằng lợi hại, bất quá cũng chỉ là một tên cổ sư Đông Nam Á mà thôi, còn Đường gia chính là một con quái vật khổng lồ, có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng đắc tội không nổi.
“Đường thiếu, ngài chờ một lát, tôi đây liền mang vị nữ sĩ kia lại đây cho ngài.” Hắn đang muốn đi, Đường Minh Lê chợt đứng lên: “Đừng chậm trễ thời gian, cô ấy ở đâu, tôi tự mình đi qua đó.”
Lý đại ca không dám giấu giếm, chỉ đành nói ra số phòng, Đường Minh Lê giống như một con báo hung mạnh mẽ xông ra ngoài.
Lý đại ca lau mồ hôi trên trán, tốc độ quá nhanh, Đường gia không hổ là cổ võ thế gia, mỗi người đều có võ công cao cường.
Hắn nhịn không được nghĩ, cái nữ nhân sửu bát quái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao mà ngay cả nhân vật như Đường thiếu đều muốn cô ta?