Chương 3: Quỷ Lâu Âm Trầm

Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

Trên mặt mọc đầy sợi nhọt, còn có một viên mọc ở trên hốc mắt, làm lông mày của tôi bị chùng xuống thấy rõ, nhìn ghê cực kì.

Cũng khó trách Doãn Thịnh Nghiêu lại hận tôi như vậy.

Rửa mặt xong, lúc đi ngang qua gương tôi thoáng sững sờ, viên nhọt lúc trước mọc ở trên cằm bỗng nhiên không thấy đâu nữa!

Tôi đứng soi gương một hồi lâu, viên nhọt đó thật là không thấy đâu nữa rồi.

Nhọt còn có thể tự biến mất á? Không thể nào.

Chẳng lẽ là do…… Sợi khí màu đen tôi hít phải lúc tôi đánh chết oan hồn của bác sĩ Trịnh?

Quỷ khí có thể trị mụn nhọt hả? Tam quan của tôi bị đổi mới luôn rồi, nhưng trong lòng tôi lại cũng tràn đầy hy vọng.

Hai mươi năm qua, tôi đến nằm mơ cũng muốn thoát khỏi đống mụn nhọt này, là con gái ai mà không hy vọng bản thân mình nhìn trông xinh đẹp chứ.

Ngày tổng kết phần thưởng được tặng của Hắc Nham TV, mỗi lần phát sóng trực tiếp thu được quà tặng vượt mức quy định còn được khen thưởng thêm, tính đi tính lại, số tiền được đánh thưởng, cộng với phần thưởng là một ngàn, tôi đổi hết ra tiền mặt, sau đó đi bệnh viện nộp hết một ngàn tiền viện phí.

Trong nhà có người bệnh, tiền chi ra chính là cái động không đáy.

Tôi đi ra từ bệnh viện, còn đang cân nhắc xem đêm nay sẽ đi nơi nào để quay phát sóng trực tiếp tiếp theo, thì đột nhiên một chiếc Maybach màu trắng hoàn mỹ mà đỗ ngay trước mặt tôi.

Sắc mặt tôi lập tức biến đổi, cảnh giác mà nhìn chiếc xe.

Trên xe bước xuống một nam thanh niên mặc đồ thể thao, mang kính râm, thân hình cao lớn, còn rất đẹp trai.

Đối với loại đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền này, tôi bây giờ chỉ còn lại phòng bị cùng chán ghét cực kỳ.

“Cô chính là người tên ‘ Khủng Bố Nữ Chủ Bá ’ ?” Người đàn ông vừa nói vừa nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.

Tôi rất là không thích cái ánh mắt kia của hắn một chút nào, lạnh lùng nói: “Bằng cách nào mà anh biết được? Không phải trang web có bảo mật sao?”

“Tôi có người quen, có thể tra ra được thông tin của cô.” Hắn mỉm cười nói.

Tôi tức giận: “Anh muốn làm gì?”

“Đừng nóng, tôi chỉ là muốn tham gia vào tập phát sóng tiếp theo của cô thôi mà.” Hắn nói.

“Tại sao?” Tôi cảnh giác hỏi.

“Rất đơn giản, trăm nghe không bằng một thấy, tôi muốn nhìn thử xem quỷ sẽ có bộ dáng gì.” Người đàn ông tiếp tục nói, “Tôi xem qua nhiều người phát sóng trực tiếp gặp quỷ như vậy rồi, chỉ có cô là nhìn thấy quỷ thật.”

Tôi lạnh lùng từ chối: “Tôi cự tuyệt.”

“Tôi cho cô mười vạn.” Nam nhân gọi tôi lại, “Tôi còn có thể để cho em trai cô ở phòng bệnh VIP tốt nhất, 24 giờ luôn có hộ sĩ túc trực.”

Nghe tới đây bước chân tôi khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Anh nói thật?”

“Đương nhiên.” Nam nhân nói, “Số tài khoản của cô là bao nhiêu, bây giờ tôi liền chuyển tiền cho cô.”

Tôi bán tín bán nghi mà đưa số tài khoản cho anh ta, mười vạn trong chớp mắt liền được chuyển qua.



Ngay cả khi tôi ghét những người có tiền có quyền, tôi cũng đâu thể nào uống gió Tây Bắc mà sống được chứ.

“Tôi tên là Đường Minh Lê, xin được giúp đỡ thêm.” Nam nhân nói, “Tối nay đã chọn được địa điểm phát sóng tiếp theo chưa? Nếu vẫn chưa, vậy thì tôi có một đề nghị khá thú vị.”

Nói rồi anh ta đưa cho tôi một phần hồ sơ, tôi mở ra xem thì thấy, đây là một viện dưỡng lão tư nhân ở ngoại ô Sơn Thành Thị, 5 năm trước, viện trưởng tiếp nhận mười mấy người già.

Vào một đêm trăng tròn, tất cả những người già ở đó đều treo cổ chết trong phòng của mình, ngay cả những người bị liệt đều chết hết ở trên giường, hai hộ sĩ trực ban đêm đó thì chết ở tầng cao nhất của tòa nhà, cũng là văn phòng của viện trưởng, là đang sống sờ sờ mà bị chém chết tươi, còn viện trưởng thì cắt cổ tay tự sát.

Cuối cùng cảnh sát kết luận với truyền thông là do viện trưởng đã gϊếŧ hết mọi người, sau đó cắt cổ tay tự sát, năm đó án này nháo đến ồn ào huyên náo, toàn bộ người ở Sơn Thành Thị đều biết.

Sau đó tòa viện dưỡng lão kia liền trở thành Quỷ Lâu*, không ai dám tiếp nhận, vẫn luôn bỏ hoang, qua mấy tháng sau liền phải phá bỏ để di dời.

(*chắc là nói đến mấy tòa nhà cao tầng, chưng cư từng có người chết bị bỏ hoang, âm khí nhiều.)

Tôi cảm thấy có chút thú vị thật, cùng Đường Minh Lê hẹn tốt thời gian gặp mặt buổi tối, liền trở về nhà, mới vừa đi đến đầu hẻm, bỗng nhiên có một đám lưu manh đi tới, đem tôi bao vây lại.

Tôi biết mấy người này, bọn họ là trùm khu này, xung quanh đây, ngoài không dám gϊếŧ người ra, mặt khác không chuyện ác nào không làm, đếm không xuể bao nhiêu đời thiếu nữ bị hủy trên tay của đáng người bọn họ.

Tôi cảnh giác mà nhìn bọn họ, theo lý thuyết, bọn họ không có khả năng sẽ coi trọng một đứa như tôi đi.

“Anh Xuân, đúng cô ta rồi.” Một tên lưu manh có cái mỏ chuột tai khỉ chỉ vào tôi nói, “Cô ta chính là cái người có vẻ ngoài dị dạng mà em đã nói á.”

Cái người được gọi là anh Xuân kia mặc một kiện áo sơ mi đi biển(?), trong miệng ngậm một điếu thuốc, nói: “Đem khẩu trang của cô ta kéo xuống để tao nhìn xem.”

Tôi xoay người định chạy, lại bị kia mấy tên lưu manh bắt trở về, kéo khẩu trang của tôi xuống, tôi vội lấy tay che mặt lại, mấy sợi nhọt mọc trên mặt tôi lộ ra trước mặt đám người.

Anh Xuân hoảng sợ: “Mẹ nó thế nhưng thực sự có người trông xấu đến như vậy.”

“Hắc hắc, anh Xuân, không phải anh nói bên Lý lão đại có mấy người khách biếи ŧɦái từ Đông Nam Á tới, thích chơi loại nữ nhân dị dạng như thế này sao, anh xem cô ta có thích hợp hay không?”

Tôi nghe xong lời này, cả người run rẩy, liều mạng mà giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu, tên mỏ chuột tai khỉ kia mắng một câu thô tục, hung hăng đánh một quyền lên mặt tôi, một quyền kia đánh đến tôi đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa té xỉu.

“Mang đi.” Anh Xuân tàn nhẫn mà nói.

Đúng ngay lúc này, một chiếc Maybach màu trắng chạy đến, chặn đám người đó lại.

Đường Minh Lê bước xuống, khóe miệng mang theo ý cười, nói: “Buông cô ấy ra.”

Anh Xuân cười nói: “Nha, tiểu bạch kiểm từ đâu tới vậy, như thế nào, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả, nhưng mà đây cũng không phải mỹ nhân gì, hay là cậu em cũng có hứng thú với loại nữ nhân dị dạng này……”

Lời còn chưa nói xong, Đường Minh Lê một quyền đánh vào trên mặt hắn, đem hắn đánh bay, anh Xuân té như chó ăn phân, quỳ rạp trên mặt đất rống giận kêu: “Còn ngu người cái gì, lên hết cho tao!”

Đường Minh Lê hình như từng học qua võ, còn chưa kịp nhìn thấy hắn ra đòn như thế nào, mấy người kia đã bị đánh ngã xuống đất, đau đớn lăn qua lăn lại mà rêи ɾỉ.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, che lại mặt mình, anh ta đi tới hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Anh tránh ra đi, đừng có nhìn vào mặt tôi.” Tôi hét lên, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Vì cái gì, vì cái gì mà lúc nào người gặp phải loại chuyện này đều là tôi!

Đường Minh Lê trầm mặc một chút, nhặt khẩu trang cùng mũ lên đưa cho tôi, nói: “Tôi đưa cô về nhà.”

Lúc nãy tôi bị ăn một đấm, đầu còn có chút mê mang, anh ta chở tôi về đến nhà, nhìn căn nhà chỉ có bốn vách tường nhỏ hẹp, trong ánh mắt hiện lên một tia đen tối không rõ.



Tôi ngồi ở trên sô pha, rũ đầu nói: “Cảm ơn anh.”

“Việc nhỏ mà thôi, hay là đêm nay cô nghỉ ngơi đi?” Anh ta hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Không sao, tôi ổn.”

“Đươc, vậy tối tôi đến đón cô.” Anh ta cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi, tôi dùng sức lau khô nước mắt trên mặt.

Ngay cả khi tôi lớn lên xấu thì thế nào? Ngay cả khi tôi ti tiện như cỏ dại thì thế nào?

Tôi vẫn muốn sống, còn là phải sống cho thật tốt, so với người khác còn phải sống tốt hơn gắp trăm gấp ngàn lần.

Tôi đi ra cửa, đến cửa hàng bán thức ăn chuyên môn gϊếŧ mổ gia súc gia cầm, hỏi mua của ông chủ một con dao gϊếŧ heo, cây đao này đã theo hắn rất nhiều năm, sát sinh vô số.

Thứ này sau khi nhận vô số sát sinh, sát khí rất nặng, chuyên môn dùng để đối phó ma quỷ.

Tôi lại tìm một quán thịt chó, hỏi mua của ông chủ chút máu chó mực, còn đi hái trộm một cành cây đào, chuẩn bị xong xuôi hết thảy, liền chờ tới buổi tối phát sóng trực tiếp.

Chạng vạng tối, hoàng hôn đem không trung nhuộm thành một mảnh màu đỏ lóa mắt, Đường Minh Lê lần này lái một chiếc Land Rover việt dã tới, nhìn thấy một thân trang bị của tôi, nhịn không được cười: “Quân Dao, bộ dáng này của cô thật là có chút giống với đại sư.”

Anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Giả thần giả quỷ đại sư.”

Tôi nhíu nhíu mày, anh ta làm gì kêu tên tôi thân thiết thế, tôi cùng anh ta cũng đâu có thân quen gì? Nhưng nghĩ lại thì em trai tôi vẫn còn phải dựa vào anh ta để được đổi sang phòng bệnh VIP, tôi liền nhịn.

Chúng tôi lái xe đi vào tòa chung cư* kia, khu này đều là phòng ở đã cũ, người dân cũng đã sớm dọn đi rồi, trên tường mấy dòng chữ màu đỏ được tô vẽ nguệch ngoạc, nhìn chung rất loạn. ( trong văn convert lúc thì ghi là viện dưỡng lão lúc thì ghi là chung cư nên mình nghĩ là viện dưỡng lão đó được xây kế bên chung cư hay xây bên trong chung cư gì đó(??) mình không rõ nên đã ghi cả hai cái, mình sẽ cố hết sức dịch làm sao cho các bạn đỡ rối nhất có thể =[ )

Tôi mở phòng phát sóng trực tiếp lên, đem tên sửa lại: Viện dưỡng lão kinh hoàng, lật lại thảm án 5 năm trước.

Có lẽ là do lần đầu tiên phát sóng trực tiếp quá thành công, Hắc Nham TV lập tức cho tôi lên trang đầu đề cử, không đến hai phút, đã có mấy trăm người xem, vẫn còn đang tăng không ngừng.

Tôi quay kỹ từng ngóc ngách của tòa chung cư, đem sự tích của viện dưỡng lão này nói qua một lần, lại thấy, người xem đã lên đến hơn một ngàn, đánh thưởng cũng có một đống lớn.

Trong lòng tôi vô cùng cao hứng, lại bắt đầu giới thiệu: “Vị này chính là khách quý hôm nay của chúng ta, là ai tên gì ở đâu thì bí mật, nhưng cậu ta là một cao thủ võ thuật đó nha.”

【 Oa, đẹp trai quá, cho một quả ngọc bội đại biểu tấm lòng của tui! 】

Cũng không biết là nữ hoa si nào, vừa ra tay chính là một quả ngọc bội, tận một trăm tệ.

Tôi yên lặng mà bĩu môi, người lớn lên đẹp, quả nhiên ở nơi nào đều xài được.

Tôi treo điện thoại di động lên cổ, cầm đèn pin, làm mẫu đi vào đầu tiên.

Bỗng nhiên, Đường Minh Lê duỗi tay ngăn tôi lại, thấp giọng nói: “Khoan đã, bên trong có người.”

【 Ui, người vừa tới này quả là có năng lực, thật kí©h thí©ɧ. 】

【 Tiểu thịt tươi soái quá đi, soái ngây người! 】

Nữ hoa si kia lại quăng tặng thêm một quả ngọc bội, tôi vội vàng tắt âm thanh điện thoại đi.

Đường Minh Lê hướng tôi làm cái thủ thế im lặng, hai người lén lút đi vào bên trong, nghe được bên trong truyền đến âm thanh nức nở của nữ nhân.

Trong lòng tôi run lên, nhìn vào bên trong, phát hiện mấy người lưu manh đang mạnh mẽ đè một nữ y tá xinh đẹp xuống làm chuyện không thể miêu tả.