Chương 14: Hoá Ra Tên Đó Là Quỷ

Khủng bố nữ chủ bá

Chương 14 Hoá ra tên đó là quỷ

Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

Tôi nói suy đoán của người xem cho hai người Đường Minh Lê nghe, đương nhiên, Doãn Thịnh Nghiêu vẫn chưa biết tôi đang livestream.

Doãn Thịnh Nghiêu lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc hiện tại của khách sạn Ames là con rể của ông chủ tịch, nghe nói lúc khách sạn vừa mới thành lập, hắn chỉ mới làm chức quản lí tiền sảnh quèn không lâu, sau lại lọt vào mắt xanh của cô con gái ông chủ tịch, rồi họ nhanh chóng kết hôn.”

Tôi chợt hiểu ra: “Thảo nào hắn vừa mới lên nhậm chức, liền nói gì mà muốn bài trừ phong kiến mê tín các thứ, không tin có ma quỷ, thì ra là có tật giật mình.”

Đường Minh Lê nói: “Bây giờ không phải là lúc để thảo luận vấn đề này, chúng ta vẫn nên nghĩ cách để ra ngoài trước đã.”

Tôi trầm ngâm một chút, nói: “Tôi có một cách, không biết có hiệu quả không, nhưng cứ thử trước rồi tính sau.”

Hai người đều nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, tôi lấy từ ba lô ra bảy cái đinh làm bằng gỗ đào và một cây búa dùng để đóng đinh, đi đến bênh cạnh cửa cầu thang thoát hiểm, nói: “Trước kia tôi có học lỏm được ít thuật pháp của một vị cao nhân, dùng để đối phó với quỷ đập tường*, không biết có hiệu nghiệm được với cái thứ không gian quỷ quái này không.”

(*quỷ đập tường/quỷ đánh tường: Là loại ma quỷ mà người đi đêm hay gặp phải, chúng thường vây con người ở một chỗ, dù có đi bao xa hay đi đâu cũng quay về chỗ cũ, không thoát ra được. Nghe nói nếu gặp quỷ đập tường ban đêm thì chỉ cần ngồi đợi tới sáng thì sẽ thoát ra được, nhưng mà mình cũng không chắc lắm, nghe thế thôi =)) )

Dứt lời, tôi rót một tia linh khí trong người vào trong cây búa với cái đinh đang cầm trong tay, đóng cây đinh xuống đất.

Tất nhiên nền đất là nền bê tông, nhưng lúc này lại mền như đất bùn, rất dễ dàng bị tôi đóng xuống, hai tên đàn ông đứng nhìn đến nổi trợn tròn mắt, đặc biệt là Doãn Thịnh Nghiêu, ánh mắt lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Tôi đóng bảy cái đinh gỗ dựa theo bảy điểm của chòm sao Bắc Đẩu, sau đó bôi chu sa lên đầu cán đinh, làm xong tôi mệt đến thở hồng hộc, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Đường Minh Lê đưa một chiếc khăn tay qua cho tôi, tôi cười cười với anh ta, nói tiếng cảm ơn, không biết tại sao, Doãn Thịnh Nghiêu có vẻ hơi mất hứng, nhưng hắn vẫn luôn trưng ra một bộ mặt cứng ngắt như người chết, vẻ ngoài đẹp trai thì sao chứ, còn không phải vẫn là đồ mặt than.

Tôi ở trong lòng ác ý phun tào, sau đó thủ thế theo như bức vẽ trong quyển sách mà Chính Dương Chân Quân đưa cho, nhanh chóng đọc pháp quyết, sau đó thì thầm: “Phúc Đức chính thần, đến minh đến thanh, bảo hộ quê nhà, chiếu cố người qua đường, đêm lộ khó đi, cùng ngô nói rõ, cấp tốc nghe lệnh.*”

(*: Vì không biết dịch thế nào nên sau này mấy cái pháp quyết mình sẽ để nguyên bản cv nhé. Dù sao cũng hư cấu nên mấy cậu đọc lướt qua là được rồi :v)

Vừa dứt lời, bảy cây đinh gỗ đào liền đột nhiên sáng lên, bắn ra bảy đạo bạch quang, phóng về phía hành lang đằng trước.

Nếu như là quỷ đập tường, một khi ánh sáng đã này bắn ra, lập tức có thể xua tan ảo cảnh.

Nhưng mà vào lúc này đây, ánh sáng trắng kia lại như rải muối bỏ biển, biến mất không thấy tăm hơi, bên kia cánh cửa vẫn như cũ là hành lang tầng 18, mà không phải là cầu thang.

sắc mặt tôi lập tức tái đi, vậy mà không hề có tác dụng gì.

Doãn Thịnh Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn tưởng rằng cô có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ có thế.”

Trong lòng tôi rất là bất mãn, cái tên này không chỉ tâm địa độc ác, miệng cũng đặc biệt độc.

Đường Minh Lê nói: “Ừ, anh giỏi, vậy anh lên đi?”

Doãn Thịnh Nghiêu lạnh lùng liếc anh ta, không nói lời nào, tôi nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Đường Minh Lê.

Lúc quay trở lại phòng, tôi lại nhìn bình luận một chút, có một người xem tên là “gió Đông thổi” làm tôi khá chú ý.

【 Chủ kênh, tôi giờ đang ở Sơn Thành Thị đây, tôi biết khách sạn cô nói là cái nào rồi, bây giờ tôi đang đứng trước cửa khách sạn, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu mọi người ra. 】

Nói xong, cậu ta còn đánh thưởng cho tôi một cái vương miện.

【 Vị lầu trên này đúng là dũng sĩ thực thụ! Cố lên, tranh thủ anh hùng cứu mỹ nhân, mang nữ chủ kênh về nhà. 】

【 Anh tôi thật lợi hại, tất cả người xem đều rất phục anh. 】



Gió Đông thổi lại lên tiếng.

【 Ha ha, mọi người cứ chờ xem tôi làm cách nào ôm được mỹ nhân về đi. 】

Tôi cười tự giễu, nếu hắn biết tôi tròn méo ra sao, chắc chắn sẽ không bao giờ đi tới khách sạn Ames đâu.

Chúng tôi quay trở về phòng 1814, thi thể nằm trên mặt đất vẫn còn, trông đặc biệt doạ người, Đường Minh Lê kéo khăn trải giường xuống đắp lên người thi thể, nói: “Hay là chúng ta đến phòng 1812 đi, cứ ở chung với một cái xác như thế này, có chút không được thoải mái lắm.”

Chỗ nào là có chút không thoải mái, phải là sợ sắp tiểu ra quần luôn chứ đùa.

Vào khoảnh khắc chúng tôi định xoay người rời đi, thi thể trên mặt đất bỗng nhiên động đậy.

Nó vẫn còn đắp ga trải giường màu trắng, chậm rãi đứng lên.

Doãn Thịnh Nghiêu sắc mặt biến đổi, xoay người đá một chân vào người thi thể, làm nó văng xa ra mấy mét.

Khăn trải giường đắp trên người ‘cô ta’ rơi xuống, lộ ra một gương mặt âm trầm trắng bệch, trên cổ vẫn còn lưu lại một vết hằn thật sâu màu tím xanh.

‘Cô ta’ giơ tay chộp tới, muốn vồ lại phía chúng tôi, Doãn Thịnh Nghiêu lại xoay người một cái, tung một cú bằng chân, đá mạnh vào đầu thi thể, đá ‘cô ta’ văng xa (?).

Không thể không nói, ngay cả lúc đá người, hắn vẫn rất đẹp trai.

“Đi mau.” Đường Minh Lê hô to một tiếng, ba người chúng tôi lập tức chạy ra khỏi phòng, nữ thi kia cũng đuổi theo, đôi móng tay loé lên ánh sáng màu đen.

Cửa khách sạn đều là khóa tự động, Doãn Thịnh Nghiêu chạy ra ngoài lập tức đóng cửa nhốt cô ta lại, bên trong truyền đến tiếng cào cửa chi chi dát dát.

Lúc này chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bây giờ chỉ có thể đi qua phòng 1812, vừa ngồi xuống, tôi liền cảm thấy có chút đau bụng, muốn đi vệ sinh.

Chẳng lẽ là do thịt nướng dỏm lúc nãy?

Tôi do dự một chút, mới lén nói với Đường Minh Lê: “Tôi có hơi mót, anh đi cùng tôi được không?”

Hai gian phòng vệ sinh có thể nói là thông với nhau, tôi cũng không muốn đang đi được một nửa, lại bỗng nhiên có một nữ quỷ vọt vào, có người đi chung, cũng tiện đường ứng phó.

“Không thành vấn đề.” Đường Minh Lê nói xong, nghiêng đầu nhìn Doãn Thịnh Nghiêu một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc.

Doãn Thịnh Nghiêu nhíu mày, không nói gì.

Phòng vệ sinh của khách sạn 5 sao cũng rất xa hoa, còn có một chiếc sô pha nhỏ*. Tôi ngồi ở trên bồn cầu, chiếc sô pha nhỏ được đặt đưa lưng về phía tôi, anh ta ngồi đó sẽ không nhìn thấy được tôi.

(*: đúng là sô pha luôn ấy trời, lúc mình edit mình cũng không hiểu sao lại có sô pha trong nhà vệ sinh =)), chắc do suy nghĩ của nhà giàu, đứa nhà nghèo như mình cũng không hiểu được =(( )

Tôi nhẹ nhàng thở ra, hơi xoa xoa bụng, bỗng nhiên điện thoại run lên, tôi nhìn vào, là “gió Đông thổi” muốn thêm bạn tốt với tôi, tôi bấm chấp nhận ngay.

Bên tai vang lên tiếng hô của cậu ta: “Chủ kênh, tôi là gió Đông thổi đây, cô có nghe thấy giọng tôi không?”

“Nghe thấy.” Tôi vội vàng nói.

Giọng gió Đông thổi có chút run rẩy, giống như bị dọa không nhẹ.

“Chủ kênh, bây giờ tôi đang ở tầng mười tám đây, tôi gặp được một người ở chỗ này, có vẻ như anh ấy cũng đang tìm cô.”

“Ai?” Tôi hồ nghi hỏi.

“Tôi nói xong cô đừng sợ nha.”

“Đừng có nhiều lời vô nghĩa nữa, nói mau đi.”



Đầu dây bên kia trầm mặc mất vài giây, nói: “Chủ kênh, tôi gặp được Bạo Quân!”

Tay tôi run lên, xém chút nữa thì vứt luôn điện thoại.

Tôi cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ‘Đường Minh Lê’ đang đưa lưng về phía tôi, chắc chắn gió Đông thổi đang ở tầng mười tám thật, nhưng nếu như người cậu ta gặp ở đó là Đường Minh Lê, vậy người trước mắt tôi đây, là ai?

“Cậu, cậu chắc chứ?” Vì để không làm ‘Đường Minh Lê’ phát giác ra có gì đó, tôi đổi sang nhắn tin.

Gió Đông thổi: “Tôi đã nói với Bạo Quân ……”

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị đoạt đi, bên tai truyền đến tiếng của Đường Minh Lê: “Quân Dao, cô đang ở đâu?”

Đúng là giọng của Đường Minh Lê!

Tay tôi hơi phát run, đầu dây bên kia Đường Minh Lê nôn nóng nói: “Không phải tôi đã gọi điện cho cô, nói đêm nay tôi có việc rồi sao? Sao cô vẫn còn đi?”

Tôi sửng sốt, nhắn tin hỏi: “Anh gọi điện cho tôi khi nào?”

Đường Minh Lê nói: “Lúc hơn 7 giờ đó, không phải cô nói là cô biết rồi hay sao? Sau đó tôi lại nghe nói cô đã xảy ra chuyện, mới lòng nóng như lửa đốt chạy tới đây.”

Tay tôi càng run lợi hại hơn, trước đó tôi không hề nhận được một cuộc gọi nào từ anh ta hết, chưa bao giờ!

Nói cách khác, ngay từ lúc bắt đầu, Đường Minh Lê đã là giả!

Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!

Tôi vậy mà ở chung với một con quỷ lâu như vậy?

“Quân Dao, còn chưa xong sao?” ‘Đường Minh Lê’ ở trước mặt tôi chậm rãi đứng dậy, toàn thân tôi rét run, lại giả bộ như chưa biết gì cả, nói: “Sắp xong rồi.”

Tôi kéo quần lên, nhìn kỹ ‘anh ta’, bất kể là vẻ ngoài hay là thần thái, đều hoàn toàn giống với Đường Minh Lê.

Tên này thật sự là do quỷ biến thành?

Mà khoan đã, gió Đông thổi kia cũng không quá đáng tin cậy cho lắm, nói không chừng tất cả đều là một cái bẫy thì sao.

Vẫn cần phải tự xác định lại một chút.

Tôi dựa theo lời quyển sách kia, đẩy linh khí lên mắt, lại giương mắt nhìn anh ta lần nữa.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn vào liền dọa tôi sợ chết khϊếp, đứng ở trước mặt tôi, rõ ràng là một con ma nữ sắc mặt xanh trắng, trên cổ còn tròng một sợi dây thừng!

Tôi cố nén sợ hãi, bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, vừa nhìn thấy Doãn Thịnh Nghiêu, tròng mắt tôi hơi chuyển, chân đột nhiên bị vấp một cái, thừa dịp hắn duỗi tay ra đỡ, nhẹ viết mấy chữ vào lòng bàn tay hắn.

“Anh ta là quỷ.”

Sau đó lén lút nhét một con dao nhỏ đã được bôi mực chu sa vào trong tay hắn ta.

Ánh mắt Doãn Thịnh Nghiêu loé lên một cái, buông tôi ra, lạnh lùng nói: “Đứng cho vững, phụ nữ thật là phiền phức.”

Khóe miệng tôi giật giật hai cái, làm công tác chuẩn bị, quay đầu lại nói với ‘Đường Minh Lê’: “Tên này cứ như mắc chứng kỳ thị nữ giới ấy, chắc là ‘bạn gay tốt’* rồi.”

(*: Bên bản convert ghi là ‘hảo cơ hữu’, tiếng Trung là ‘好基友’ / Hǎo jī yǒu/ ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, là một từ đa nghĩa. Từ này dịch ra là ‘bạn gay tốt’, vì ‘cơ’ trong tiếng Trung phát âm gần giống từ ‘gay’ trong tiếng Anh. ‘Cơ hữu’ có nghĩa là ‘bạn gay’, thường chỉ quan hệ đồng tính giữa nam nam, hay quan hệ bạn bè thân thiết. Ý bà nữ chính ở đây nói DTN gay :v)

‘Đường Minh Lê’ cười một tiếng, thân thể Doãn Thịnh Nghiêu rõ ràng cứng đờ, nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, làm tôi cảm thấy sau sống lưng một trận lạnh buốt.

Tôi mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều bia, còn có mấy chai rượu vang đỏ các loại, tôi lấy đại ra một chai, nói: “Có muốn uống một ly không, ổn định tinh thần một chút.”