Chương 43: Nghi hoặc (2)

Trong suy nghĩ của Trần Bình, Vương Lâm là một kẻ vô cùng dối trá. Rõ ràng cậu ta vừa tìm được một người thử nghiệm thay anh ta, vậy mà anh ta chẳng những không cảm kích, ngược lại còn trách tội cậu ta, việc này khiến Trần Bình rất khinh thường. Vấn đề nên suy xét đầu tiên trong nhiệm vụ truy nã không phải là làm sao để có thể sống sót sao.

Tuy Vương Lâm tức giận, nhưng quả thật anh ta cũng có chút suy nghĩ ích kỷ. Nếu thực sự vô tư thì anh ta phải toàn tâm toàn ý nghĩ cho đồng đội mới đúng. Thân là đội trưởng, Vương Lâm nên chủ động uống thử thứ nước đó trước, nhưng anh ta đã không làm vậy.

Chất lỏng vừa mới vào miệng, cảm giác cay xé lưỡi lập tức lan ra toàn thân Trương Phong. Cậu ta cắn răng uống nốt phần còn lại. Vừa nuốt xuống, Trương Phong chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, tiếp theo hai mắt cậu ta tối sầm, té lăn quay trên mặt đất.

Nhìn thấy Trương Phong đột nhiên ngã xuống đất, Vương Lâm lập tức đanh mặt lại, trái tim như bị ai đó bóp chặt. Trương Phong Vũ đồng cảm thở dài, tuy hắn cũng hơi oán hận Trương Phong, nhưng cả hai đều đang lâm vào hiểm cảnh, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy xao động. Mà sắc mặt của Trần Bình lúc này cũng trở nên khó coi, theo phân tích của cậu ta thì chất lỏng trong bát chính là rượu, chẳng qua do nguyên nhân nào đó mà mùi tỏa ra đã bị loại bỏ. Trần Bình nghĩ, tập tục đặc biệt này chắc hẳn là để kiểm tra lòng dũng cảm và tửu lượng của bọn họ. Nhưng vì chuyện đó vẫn tồn tại rủi ro nhất định, nên Trần Bình mới tính kế để lấy con chuột bạch Trương Phong ra làm thử nghiệm. Trong lòng cậu ta vẫn luôn hy vọng suy luận của mình là đúng, còn về chuyện Trương Phong sống hay chết, cậu ta không hề quan tâm.

Vương Lâm trầm trái tim xuống, nhưng đồng thời anh ta cũng rất nghi ngờ, tất nhiên Trương Phong Vũ không khác gì cho lắm, họ đều cho rằng chất lỏng trong bát không có độc, chỉ cần uống hết hai mươi lăm bát thì coi như đã làm theo tập tục của Nữ Nhi thôn, sau đó mọi chuyện sẽ được tiến hành như bình thường. Nhưng nhìn thảm cảnh của Trương Phong bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, phán đoán trước đó của họ đều sai. Chất lỏng này rõ ràng là một cái bẫy do nhiệm vụ này đưa ra.

Vậy rốt cuộc tập tục thực sự là gì?

Ngay khi ba người còn đang khó hiểu, khuôn mặt Trương Phong đã trở nên đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, hắn lảo đảo đứng dậy, trong lúc đó còn lẩm bẩm:

"Đệch, đây là rượu gì vậy? Mẹ nó! Nữ Nhi thôn còn bán rượu giả! Ông đây chóng mặt chết mất!"

Trương Phong đột nhiên bò dậy, Trương Phong Vũ vừa hay nhìn thấy. Thấy Trương Phong đứng dậy, hắn mới yên tâm hơn một chút, tâm trạng lo lắng dần bình tĩnh trở lại. Bây giờ, Trương Phong Vũ đã có thể xác định được tập tục mà họ đang suy nghĩ là gì rồi, chính là uống hết hai mươi lăm bát rượu trên bàn.

Sau khi xác định xong, Trương Phong Vũ không còn do dự nữa, hắn giơ tay cầm một bát rượu không mùi lên, đổ vào miệng. Động tác này của Trương Phong Vũ không thể gọi là uống rượu được, trông giống nuốt rượu hơn. Bởi vì hắn không hề để rượu đi qua đầu lưỡi mà trực tiếp nuốt rượu xuống cổ họng, trôi tuột vào dạ dày.

Tửu lượng của Trương Phong Vũ có thể nói là cực tốt, tuy chưa đến nỗi ngàn chén không say nhưng uống một hai vò rượu khoảng năm mươi độ thì không có vấn đề gì cả. Hai mươi lăm bát rượu này khoảng bảy tám độ, Trương Phong Vũ uống hết rất dễ dàng. Hắn vốn nghĩ như vậy, nhưng sau khi uống rượu vào bụng, Trương Phong Vũ lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó hai chân mềm nhũn như sắp ngã xuống đất, may thay hai cánh tay còn chống đỡ được nên hắn mới không ngã quỵ như Trương Phong.

Lúc này, Trần Bình và Vương Lâm cũng phát hiện ra Trương Phong không có vấn đề gì, nhìn bộ dạng mặt mũi đỏ bừng, cả người xiêu vẹo của hắn, rõ ràng là đã uống say. Bọn họ không do dự nữa, cũng bắt đầu uống thứ nước kia. Nhưng họ cũng giống như Trương Phong, mới uống một bát đã bất tỉnh nhân sự.

Trương Phong không dám cầm bát lên uống tiếp, một bát rượu đã khiến y vô cùng khó chịu, tin chắc nếu uống thêm bát thứ hai thì y sẽ ngất vì say rượu mất. Mặc dù hiện giờ y đã rất say rồi, nhưng từ tận đáy lòng, y vẫn không muốn uống tiếp loại rượu này.

Tình hình của Trương Phong Vũ lúc này cũng không khá hơn là bao, nhưng dù sao thì tửu lượng của hắn cũng khá tốt nên vẫn giữ được sự tỉnh táo. Chuyện này phải kể tới bố mẹ của hắn, bởi vì điều kiện gia đình không được tốt lắm, cho nên mỗi khi đến mùa đông, bố mẹ không dám đốt thêm than để tiết kiệm tiền, do vậy trong nhà rất lạnh. Sau này, hắn đã nghĩ ra một cách để vượt qua cái lạnh, đó là mỗi khi lạnh quá, không chịu nổi nữa, hắn sẽ lén uống một ngụm rượu sáu mươi độ của bố. Lâu dần, Trương Phong Vũ luyện được tố chất gần như ngàn chén không say.