Chương 33: Nói chuyện (2)

Vương Lâm nhìn Trần Bình, sau đó nói với Trương Phong Vũ:

“Cậu nói rất đúng. Nếu như muốn hạn chế chúng ta trao đổi thông tin thì lời nhắc nhở cứ nói thẳng rằng không cho phép là được, cần gì phải mất công bắt mọi người tách ra làm hai phân đội nhỏ. Như vậy, mục đích của việc này rất có khả năng đúng như những gì cậu nói, gợi ý bổ sung của hai tổ nam nữ chúng ta khác nhau, nhiệm vụ bổ sung cũng không hoàn toàn giống nhau.

Ánh mắt Trần Bình nhìn Trương Phong Vũ cũng mang theo mấy phần tán thưởng, hiển nhiên cậu ta cho rằng một người mới lại có thể nghĩ đến điều này, quả là không đơn giản. Trong khi đó, Lý Toàn chỉ hơi liếc mắt về phía Trương Phong Vũ một cái rồi lập tức quay đầu sang hướng khác, còn Vân Vận vẫn chìm trong lo lắng bởi chuyện nam nữ kia. Về phần Trương Phong, tuy rằng ấn tượng đối với Trương Phong Vũ có chút thay đổi nhưng nhớ tới chuyện lúc trước, vì giữ thể diện cho bản thân, cậu ta cũng chỉ lạnh lùng "hừ" một tiếng. Cuối cùng, Vương Lâm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Trương Phong Vũ, liên tục khen ngợi:

“Nhanh như vậy đã khôi phục được sự bình tĩnh, còn có thể nghĩ đến những vấn đề này, Phong Vũ thật giỏi!”

Trương Phong Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với. Hắn có thể nhanh chóng trấn tĩnh, đập tan nỗi sợ hãi bùng nổ trong lòng cũng là bởi vì nghĩ tới cha mẹ, sự áy náy tột cùng đối với họ khiến hắn không cam tâm trước hiện thực này. Cảm xúc mãnh liệt đó thôi thúc Trương Phong Vũ phải đè ép khó khăn, rời khỏi nơi này, thực hiện nghĩa vụ của một người con, báo đáp công ơn sinh thành của cha mẹ. Hắn tuyệt đối không được chết ở đây, hắn nhất định phải sống sót!

Thấy không còn ai đưa ra ý kiến , Vương Lâm liền bảo mọi người giải tán, trở về phòng. Đây cũng là quy tắc do anh ta định ra kể từ lúc tiếp nhận vị trí đội trưởng. Mỗi lần có nhiệm vụ mới, mọi người sẽ ngồi lại với nhau để thảo luận, phân tích một vài điểm mấu chốt của nhiệm vụ, từ đó tìm ra biện pháp giải quyết.

Khả năng biết trước nhiệm vụ sắp phải chấp hành của đội trưởng nhìn qua tưởng chừng không có gì đặc biệt. Nhưng trên thực tế, lúc trước bọn họ toàn dựa vào đặc quyền này mới có thể thông qua nhiều nhiệm vụ đến thế. Nói thẳng ra, bản chất của việc làm nhiệm vụ là suy nghĩ, phân tích gợi ý, mà khi ở đây, bọn họ không bị quỷ quấy nhiễu, đương nhiên có thể bình tĩnh tìm ra lời giải, điều này rõ ràng là một điểm cực kỳ có lợi. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, lời nhắc nhở bổ sung kia sẽ khiến cho mọi phân tích của bọn hóa thành khói mây, vì vậy Vương Lâm cũng không yêu cầu mọi người tiếp tục bàn bạc.

Căn cứ vào những gì quan sát được lúc trước, Trương Phong Vũ phát hiện, trong đội, người thanh niên đeo kính Trần Bình có lẽ là quân sư, mà từ sự kiêng dè của Trương Phong, không khó để nhìn ra, lời nói của Lý Toàn cũng rất có trọng lượng. Còn Trương Phong và Vân Vận xem ra không sánh được với ba người kia.

Lát sau, ba người đó cùng bước vào phòng Vương Lâm. Thấy cảnh này, Trương Phong Vũ lập tức xác nhận suy đoán trước đó của mình. Có điều, Trương Phong Vũ chẳng qua chỉ muốn hiểu một chút về quan hệ giữa những người đồng đội tương lai mà thôi, về phần những thứ khác, hắn đương nhiên không buồn quan tâm. Trương Phong Vũ trở lại phòng, hắn không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, lập tức di tắm rồi leo lên giường nghỉ ngơi. Hắn phải giữ một trạng thái tốt nhất để đối mặt với nhiệm vụ sắp tới, bởi vì hắn hiểu rằng, trong lúc thi hành nhiệm vụ cần tùy cơ ứng biến, không được quá dựa dẫm vào những phân tích cứng nhắc ở căn cứ Tử Vong .

Lúc này, trong phòng Vương Lâm, ba người kia lại đang bàn bạc điều gì đó.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, anh ta nghiêm túc nói nhỏ với hai người ngồi đối diện: “Từ biểu hiện mấy ngày này của Trương Phong Vũ, chúng ta có thể thấy tố chất của người mới này thực sự không tồi, tôi cho rằng cậu ta có tư cách biết nhiều việc hơn!”

Trần Bình nghe xong thì khẽ chau mày, lắc lắc tay nói: “Anh Vương, cậu ta chỉ là một người mới, còn chưa biết có thể vượt qua nhiệm vụ lần này hay không. Bây giờ để cậu ta biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt!”

Lúc này Lý Toàn cũng bày tỏ thái độ: “Tôi cũng không đồng ý nói cho anh ta biết sớm như vậy. Chúng ta cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, nếu như nói ra, e rằng anh ta sẽ sinh lòng cảnh giác, khiến cho mọi người rơi vào nguy hiểm. Nhìn đi, mới chỉ nhiệm vụ thứ hai mà không chừng anh ta đã phát giác ra điều gì đó rồi!”