Đám người Vương Lâm nhìn thấy biểu hiện của Trương Phong Vũ thì chẳng hề ngạc nhiên, bởi lẽ bọn họ cũng từng trải qua cảm xúc đó rồi, thậm chí ngay cả Trương Phong giờ phút này cũng không hé miệng châm chọc Trương Phong Vũ dù chỉ một câu.
Trương Phong Vũ thấy mọi người cứ liên tục quét ánh mắt về phía mình thì cắn răng ép cảm giác sợ hãi xuống, tuy chỉ là một người mới nhưng hắn quyết không để cho người khác xem thường , không để bản thân trở thành thứ vướng chân bọn họ. Có điều dù hắn cố gắng khắc chế đến đâu thì cơ thể vẫn không ngừng run lên.
Nhìn Trương Phong Vũ khó khăn giãy giụa như vậy, Vương Lâm bèn an ủi: “Phong Vũ, không có gì đáng xấu hổ cả, người mới nào chuẩn bị bước vào lần nhiệm vụ thứ hai cũng sẽ sợ hãi, cậu như vậy đã là giỏi lắm rồi. Nhớ lúc trước, khi biết sắp phải đi làm nhiệm vụ thứ hai, tôi còn lo lắng đến nỗi đứng không vững. Tôi tin cậu nhất định có thể vượt qua được bậc thang này!
Tất nhiên ai cũng biết sợ, nhưng thân là đàn ông thì phải cắn răng chịu đựng. Thật ra nhiệm vụ truy nã không đáng sợ như chúng ta nghĩ, thất bại cùng lắm là chết, là người ai chẳng phải chết, quan trọng là ý nghĩa tồn tại của cậu. Cậu hãy nghĩ đến người mà mình trân trọng nhất, coi đó là động lực để kiên trì sống sót, như vậy mới có thể tích đủ 100 điểm giá trị sinh mệnh rồi về nhà!”
Lời khích lệ của Vương Lâm khiến Trương Phong Vũ nghĩ tới cha mẹ năm nào cũng vất vả lao lực vì học phí của mình, khuôn mặt vốn nhăn nhúm vì sợ hãi bây giờ mới thả lòng hơn một chút bởi nỗi nhớ cha mẹ, nỗi nhớ quê hương của hắn.
Mọi người thường nói, người mà chúng ta nhớ đến đầu tiên mỗi khi gặp khó khăn chính là cha mẹ. Có một câu như thế này: sinh con mới hiểu lòng cha mẹ. Cũng giống như vậy, con người ta phải đến thời điểm hoang mang về tương lai thì mới cảm thấy áy náy trước sự kỳ vọng mãnh liệt của đấng sinh thành.
Trương Phong Vũ nhớ cha mẹ mình, thời gian con nhà người ta đi đấu tranh vì tương lai tốt đẹp, vì có thể cho cha mẹ cuộc sống an nhàn thì hắn lại ở chỗ này chịu đựng sự sợ hãi, đối mặt với hoàn cảnh không có ngày mai. Cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn, cũng chưa từng đặt ra bất kỳ mục tiêu gì cho hắn.
Trương Phong Vũ hồi tưởng lại, thời điểm hắn rời nhà đi học, cha vừa hút thuốc lá vừa vỗ vai hắn nói: “Tiểu Vũ, một đứa trẻ tốt như con lại sinh ra trong gia đình nghèo khổ này, đúng là khiến con phải chịu ấm ức rồi. Ra ngoài kia nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận, cha mẹ con vẫn có thể làm việc, thiếu gì thì lập tức nói ra, thành phố lớn không giống như cái thôn nhỏ này, đừng để cho người khác xem thường!”
Lúc ấy nghe cha nói những lời này, Trương Phong Vũ cảm thấy rất bình thường, còn cho rằng người làm cha mẹ vốn phải hy sinh như thế.
Gia đình Trương Phong Vũ cũng không giàu có gì, thậm chí có thể nói là rất khó khăn, cha mẹ hắn chỉ là nông dân không biết gì ngoài ruộng nương. Cả nhà bọn họ sống ở nông thôn, cuộc sống bình thường đều dựa hết vào một mẫu ruộng. Bởi vì ở đó nhà ai cũng nghèo cho nên khi còn nhỏ, Trương Phong Vũ chẳng hề cảm thấy có gì không ổn, nhưng theo thời gian, hắn dần dần trưởng thành, đi học trên thị trấn, trong lòng bắt đầu nảy sinh vài phần tự ti.
Trương Phong Vũ học cấp hai rồi lên cấp ba ở thị trấn, hai vợ chồng già dựa vào mảnh đất nhỏ kia, miễn cưỡng chu cấp được cho hắn. Lúc đó cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng không đến nỗi quá nặng gánh, bởi vì thành tích của Trương Phong Vũ rất tốt, cho nên thi thoảng sẽ nhận được một chút trợ cấp.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cho tới khi Trương Phong Vũ thi đậu đại học, học phí đắt đỏ lập tức trở thành gánh nặng của một gia đình vốn không khá giả, mấy triệu tệ thật ra không nhiều, nhưng với hai người nông dân chỉ biết cấy cày thì đúng là một con số trên trời. Cha mẹ vì để Trương Phong Vũ được đi học đã đem toàn bộ tiền dưỡng lão sau này của mình ra, ngay cả mảnh đất duy nhất kia cũng bị bọn họ quyết tâm bán đi để làm phí sinh hoạt học kỳ 1 cho Trương Phong Vũ. Kết quả, tiền dưỡng lão không có, đất cũng chẳng còn, hiện tại cha mẹ hắn chỉ có thể làm thuê sống qua ngày, cuộc sống phải nói là khổ sở đến cùng cực.
Trương Phong Vũ nghĩ lại bản thân trước kia, thật sự không xứng làm người, Khi đó hắn rất ít khi để tâm đến cảm nhận của cha mẹ, thậm chí không biết cha mẹ đã vì mình mà ngậm đắng nuốt cay như thế nào, họ khổ sở như vậy, nhưng hắn chẳng những không thông cảm mà còn cảm thấy có phần oán trách vì hoàn cảnh gia đình. Thời cấp ba, cho dù tất cả các môn ngoại trừ tiếng Anh Trương Phong Vũ đều đạt điểm A, song thành tích xuất sắc đó vẫn không thể xóa được sự tự ti do những bộ quần áo vá chẳng chịt mang đến, hắn luôn thắc mắc vì sao bản thân lại sinh ra trong gia đình nghèo nàn như vậy!