Chương 2: Thành thân

Người nọ bóp vai nàng, rất nhanh bên tai nàng là tiếng cười khẽ vô cùng lạnh lùng của hắn, mảnh lụa bịt mắt nàng bị tháo xuống, Hoa Ly nhìn nam nhân trước mặt, nàng hoảng sợ mở to đôi mắt chất chứa sự không tưởng và phẫn nộ của mình.

"Ngươi, vậy mà là ngươi! Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện này!"

Bạc Đình trời sinh có một khuôn mặt cực đẹp, mắt phượng môi mỏng, chân mày rậm mũi cao, hắn thân là quốc công thế tử hắn có sẵn khí chất cao quý ưu nhã mà nghiêm nghị, trên người là một bộ hồng bào, ai nhìn cũng không tưởng tượng ra đó là kẻ cướp đi hôn.

"Nếu ta không làm vậy, A Ly sẽ gả cho người khác mất."

Hắn ôn nhu tùy ý cười, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ mà xinh đẹp mình hằng nhớ nhung, Hoa Ly lại vô cùng chán ghét hắn, không muốn để hắn chạm vào mình, liền quay mặt đi. Bạc Đình nhìn bàn tay khựng lại ở không trung của mình, đầu ngón tay của hắn dường như vẫn lưu lại cảm giác non mịn từ da thịt nàng, ánh mắt hắn khẽ thay đổi.

"Được rồi, giờ lành đã đến, chúng ta cũng nên bái đường thành thân thôi."

Từ lâu Hoa Ly đã phát hiện ca ca có một chấp niệm không bình thường với mình, cái sự yêu thích đó không liên quan tới huyết thống hay thân phận anh em của hai người mà là sự khao khát của một nam nhân đối với một nữ nhân.

Nàng cảnh giác, chọn lựa con đường trốn tránh, nghĩ rằng thời gian có thể làm tiêu tán ý niệm biếи ŧɦái của huynh trưởng đối với mình, hóa ra nàng vẫn xem nhẹ hắn rồi.

"Bái đường? Thành thân?"

Hoa Ly có vài phần mơ hồ chưa hiểu rõ hiện thực, vừa thấy Bạc Đình vung tay lên, từ ngoài cửa có hai mama cao lớn thô kệch tiến vào, một người khống chế người nàng, một người nâng hai tay nàng lên.

Lúc này Hoa Ly mới nhận ra mình đang ở một căn phòng được bố trí y hệt hỉ đường, nàng đưa mắt nhìn nam nhân một thân hồng bào tuấn mỹ, mắt nàng đỏ ửng lên.

"Không thể! Không thể! Ngươi điên rồi! Chúng ta là anh em mà! Ca ca, ngươi không thể như vậy! Thả ta ra, thả ta ra!"

Nàng đã đồng ý hôn sự với quận vương phủ, quan trọng hơn là nàng cũng thích thế tử của Châu Thụy quận vương, hai người sớm đã có ý muốn gắn kết với nhau cả đời, sao bây giờ nàng có thể thành thân cùng ca ca ruột của mình được!?

Bạc Đình hoàn toàn lơ đi trước những lời mắng giận kêu gào của Hoa Ly, hắn sung sướиɠ cười:

"Bắt đầu đi."

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ của mình, giọng phụ xướng dõng dạc vang lên:

"Giờ lành đến, bắt đầu hành lễ! Nhất bái thiên địa!"

"Không cần!!"

Đối điện Hoa Ly đang lộn xộn, Bạc Đình đã khom lưng nhất bái, hai mama kia cũng ép lấy cổ nàng ấn xuống, mặc nàng có thét chói tai hay giãy giụa kịch liệt, vậy là đệ nhất bái đã hoàn thành.

"Nhị bái cao đường!"

Quay mặt nhìn hàng ghế trống không, Bạc Đình không hề hối hận, bên tai hắn toàn là thanh âm mắng chửi của muội muội mình, nàng nói hắn điên rồi!

Đúng, hắn điên rồi, điên đến mức chỉ yêu nàng, nếu không có được nàng thì hắn sẽ hủy hoại nàng, may là hôm nay hắn đã bắt được nàng, rất nhanh nàng sẽ là vợ hắn suốt đời suốt kiếp này!

"Phu thê đối bái!"

Hai chân Hoa Ly bị trói chặt, nàng đã không còn sức để giãy giục nữa, cả người như con rối bị hai mama kéo đi về phía đối diện Bạc Đình, đôi mắt nàng ngấn nước ánh lên vẻ tuyệt vọng và phẫn nộ, nàng có vô vàn thứ muốn nói muốn hét lên nhưng rồi lại bực đến mức một lời cũng không nói được, đôi môi tô son đỏ của nàng run rẩy, không tình nguyện bị ấn đầu xuống.

" A Ly ngoan, hiện giờ ngươi cũng không thể mắng ca ca a ~ Ca ca đã là phu quân của ngươi rồi, sau này nếu chết chúng ta cũng phải được an táng cùng chỗ."

Bỏ ra một câu nói châm chọc đến cực điểm sau buổi lễ, Bạc Đình ôm Hoa Ly vào trong lòng, hôm nay nàng cực kỳ xinh đẹp, dung nhan diễm lệ vũ mị, trong bao giấc mơ khuya của hắn nàng chính là mặc áo cưới đỏ thắm tiến về phía hắn, đáng tiếc đó cũng chỉ là những giấc mộng mà thôi.

"Bảo bối ngoan, chúng ta cũng nên động phòng rồi."

Hiện tại, những giấc mộng đó lại trở thành sự thật, từ nay về sau hắn chết cũng không buông tay, không còn thứ gì có thể chia rẽ bọn họ, bất cứ ai cũng không được.