Chương 13: Trốn tránh.

Tốc độ dao quá nhanh, Phan Bá không kịp di chuyển tránh thoát cho cả hai anh em. Hắn có thể nghiêng người tránh nhưng Nguyệt Linh phía sau chắc chắn bị liên luỵ.

Phan Bá đành đưa vai trái hơi nghiêng và trầm xuống, chính xác dùng xương vai chặn lại lưỡi dao. Tay trái hắn lại bị phế lần hai trong ngày.

Không nghĩ nhiều, Phan Bá lao ra đường nhảy lên một chiếc taxi, miệng nhanh chóng giục: “Bác tài, chạy đi.”

Chỉ thấy phía trước là một tên thanh niên gầy còm, trên người xăm đầy hình thù kỳ dị, miệng thì phì phèo thuốc lá. Phan Bá trợn mẳt quát lớn: “Nhanh, cho xe chạy giúp tôi.”

Tên thanh niên này cười khẩy nói: “Này người anh em, ngươi làm gì mà để một đám sát thủ truy sát ghê thế.”

Phan Bá gấp như lửa đốt đít, gắt lên: “Nhanh chạy, để lâu không kịp” bên này tên phóng dao đã chạy lại, hai con dao đã rời tay phóng về phía cửa kính.

Tên thanh niên mới cười cười nói: Yên tâm, xem đây.”

Thanh niên tài xế đạp mạnh ga, xe rú một tiếng vọt đi. Hắn lại ngoặt tay lái một cái, đuôi xe ngoắt mạnh, hai con dao găm phóng xuống trúng đuôi xe bị bật trở ra bay ngược lại tên sát thủ.

Tên sát thủ mày nhíu lại, hai tay nhanh chóng thủ thế, mạnh mẽ chộp lấy hai con dao. Nhưng điều đó cũng làm hắn chậm một bước, chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Tên sát thủ cúi đầu nói vào bộ liên lạc đeo ở vai: “chúng chạy theo đường L.T.K, hướng Bắc. Có cao thủ lái xe giúp đỡ. Cần thêm chi viện đường bộ.”

Phan Bá nhìn người lái xe với ánh mắt khâm phục. Không nhiều người có thể có tài nghệ như tài xế này.

Tài xế nhìn gương thấy ánh mắt Phan Bá biết đang hâm mộ mình, khoát tay tự đắc nói: “Ha ha, ngày trước hay chơi trò lái xe đá banh nên có chút tài lẻ.”

Phan Bá yếu ớt cám ơn một câu rồi ngã ra ghế sau.



Phan Bá lúc này bị tác dụng của thiên phú hành hạ, chỉ số cơ thể giảm xuống 1, nên suy yếu nằm dài trên ghế sau. Lại thêm vết thương sau lưng và vai trái làm Nguyệt Linh sợ hãi, lo lắng hỏi nhỏ: “Anh bá, anh sao rồi?”

Phan Bá phất tay tỏ vẻ không sao, chờ đợi thêm một phút rưỡi thì hắn hồi phục. Nhẹ ôm Nguyệt Linh vào lòng hắn lẩm bẩm: “Xin lỗi, là anh liên lụy em.”

Nguyệt Linh yếu ớt nói: “Em không trách anh…”

Lúc này Nguyệt Linh cảm thấy thật buồn ngủ, thều thào: “Em thật buồn ngủ…”

Phan Bá hét lên: “Không, em không được ngủ. Phải tỉnh táo” điều Phan Bá lo sợ nhất đã đến, em hắn đã tới cực hạn.

Nguyệt Linh lại lý nhí: “Em thật sự không muốn xa anh, nhưng em đã quá buồn ngủ rồi.”

Phan Bá lo sợ ôm chặt lấy em, nói liên tục: “Em đừng ngủ, anh kể chuyện cho em nghe…”

“Không anh… em liên luỵ anh nhiều, vì em mà anh bị thương… Em không muốn anh khổ. Em nên đi thôi” Nguyệt Linh nói lời này làm Phan Bá thực sự phát hoảng.

Bên ngoài giặc truy đuổi, bên trong em hắn đã đến giới hạn. Phan Bá lại tuyệt vọng. Chợt hắn nhớ đến công ty!

Hắn nghiêm túc nói với Nguyệt Linh: “Nếu phải vào địa ngục để được sống, em có muốn không?”

Nguyệt Linh ánh mắt ngơ ngác nhìn anh mình, nhưng thấy vẻ kiên quyết của anh, cô bé cũng thì thào nói: “Nếu được chọn sống với anh hai, cho dù là địa ngục em cũng muốn vào thử. Nhưng… anh à… em biết tình trạng của em... em không còn nhiều thời gian…”

Phan Bá gấp rút: “Không, không. Em phải cố lên. Anh sẽ đưa em đi một nơi có người có thể trị cho em. Chỉ cần em làm theo lời anh, chúng ta sẽ thành công. Cố lên!”

Nguyệt Linh yếu ớt mỉm cười nói: “Anh biết em luôn nghe anh mà…”



Hai mắt cô bé đã nhíu sâu nhưng cô bé vẫn muốn níu kéo vài giây bên anh trai, gắng gượng chống đỡ tránh mình hôn mê.

“Bác tài, về bãi rác quận B.T” Phan Bá hét lên với tài xế, mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của tài xế trẻ, quay sang nói chuyện với Nguyệt Linh để cô bé không hôn mê: “Nguyệt Linh cố lên nhe, phải cố gắng, em không được ngủ. Mình nói chuyện xưa nhé… Nhớ hồi nhỏ anh tranh giành gói bánh với em mà đẩy em ngã, giờ còn vết sẹo nhỏ ngay chân, em nhớ không?”

Nguyệt Linh cười cười nói: “Nhớ anh à, anh còn không chịu nhận lỗi làm cha mẹ bắt phạt đứng ngoài cửa suốt một tiếng.”

Cả quãng đường còn lại hai anh em liên tục thủ thỉ chuyện xưa. Lâu lâu Phan Bá lại xoa mặt cho em gái tỉnh lại… mỗi lần như vậy, tim hắn lại co thắt mãnh liệt, khoảng cách hắn và em gái càng xa.

Được tầm hai mươi phút, lái xe đã đến khu vực quận B.T, nhưng sắc mặt tài xế không tốt lắm: “Chúng ta gặp vấn đề, có hai xe ô tô và ba chiếc moto đang đuổi theo.”

Phan Bá vẻ mặt ngưng trọng: “Chúng ta không cắt đuôi được sao?”

Tài xế trẻ phì phèo điếu thuốc nói: “Nếu ở ngoại ô thành phố, trong mười phút tôi cho chúng hít khói. Nhưng nội thành đông đúc và còn kẹt xe nữa, không dễ cắt đuôi, đặc biệt là xe moto.”

Phan Bá nhíu mày hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”

Tài xế hơi do dự một lát rồi nói: “Gần bãi rác quận B.T có một khu dân cư nghèo, đường trong đó loằng ngoằng lắm, tôi sẽ để hai người xuống cách bãi rác tầm 500m đi bộ vào, tôi sẽ dẫn dụ chúng đi cho.”

Phan Bá ánh mắt có một tia cảm kích, trầm giọng: “Cám ơn anh, ơn này tôi nhất định báo đáp. Anh tên gì?”

Tài xế cười xòa nói: “Tôi không cần cái ơn của anh. Tên thì không cần biết, chỉ cần đưa tôi năm triệu coi như thu phí vận chuyển.”

Phan Bá không nói hai lời lập tức lấy trong túi áo một xấp tiền đưa cho tài xế: “Năm triệu quá rẻ, đây là năm mươi triệu, anh cầm lấy.”

Tài xế trẻ ánh mắt sáng lên, cầm lấy số tiền, cười khà khà nói: “Ha ha, vậy tôi không khách sáo.”