Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Mấy đứa nhóc lớn cỡ Thẩm Cương ở trong thôn đã có thể xuất công, cũng coi như một nửa sức lao động trong nhà. Chỉ có Thẩm Cương trước giờ chưa từng xuống ruộng xuất công lần nào, lý do cũng bởi vì Thẩm Dao.
Cô mặc dù trí tuệ khiếm khuyết nhưng chính là một tiểu mỹ nhân hàng thật giá thật. Ngay cả đại đội trưởng trong thôn cũng nói, mười dặm tám thôn quanh đây không có cô nương nào xinh đẹp bằng con gái Thẩm Quốc Trung, nói xong lại thầm chậc lưỡi, buông hai chữ đáng tiếc.
Theo thời gian, Thẩm Dao ngày càng lớn lên, tướng mạo trổ mã càng thêm xinh đẹp. Không nói thôn này, đám thanh niên trai tráng ở vùng lân cận, những lúc nông nhàn cũng sẽ lảng vảng ở tiểu đội sản xuất số 8 của Thẩm gia thôn, ngược lại không phải là thích Thẩm Dao, dù sao thì người trong thôn tuy không nói gì, nhưng ai sinh ra và lớn lên ở đây cũng biết, đó là một cô gái trí não chỉ mới có mấy tuổi.
Cơ mà Thẩm Dao đẹp, đám thanh niên miệng thì khinh thường cô là một kẻ ngốc, hai mắt lại cứ si mê muốn nhìn ngắm nhan sắc con gái nhà người ta.
Vương Vân Chi lo lắng Thẩm Dao ngây ngô sẽ bị đám choai choai bắt nạt, từ lúc Thẩm Dao mười lăm tuổi, bà giao cho con trai Thẩm Cương nhiệm vụ, một tấc cũng không được rời chị gái, phải bảo vệ chị gái.
Vương Vân Chi ra cửa, Thẩm Dao nhìn chén cơm còn lại một nửa, thấy Thẩm Cương thèm quá liền đưa sang.
Ban đầu Thẩm Cương không chịu ăn, thấy chị mình vẫn kiên trì giơ chén, cậu vừa gãi đầu vừa cười hì hì, nhận lấy chén cơm nói: "Chị thật tốt, buổi tối chị ăn nhiều nước sốt thịt một chút nhé."
Thẩm Dao hiện tại không bị cảm giác nóng cào ruột quấy nhiễu, lý trí đã trở về, nhớ lại chút nước sốt ít ỏi kia bèn lắc đầu liên tục, nói: "Buổi tối cho em ăn hết."
Chị gái rộng rãi như vậy làm Thẩm Cương cảm động không thôi, ăn xong nhanh chóng rửa sạch chén bát, rồi hỏi Thẩm Dao còn choáng váng không, có muốn ra ngoài đi dạo một lát không.
"Hôm nay mọi người trong đội đang đi hái đào ở chỗ bãi suối lớn bên kia, tí nữa chị em mình qua đó xem chút nhé."
Thẩm Dao cố gắng lục lọi ký ức, xem bãi suối lớn mà em trai nói là ở chỗ nào, một hồi sau mới do dự gật đầu.
Vết thương của cô hết đau từ lâu rồi, cũng không thể ở lì trong nhà cả đời. Cô còn muốn tìm đến nơi nguyên chủ ngã đập đầu xem xét qua. Biết đâu… Biết đâu được có thể quay về thì sao? Trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng.
Suối lớn lớn thật, bề rộng cũng gần trăm mét. Bãi suối Thẩm Cương nói chính là bãi bùn nằm bên cạnh khe suối, chỉ cách suối lớn có một bờ đê. Bờ đê này ngăn cho tiểu đội sản xuất số 8 bọn họ một mảnh đất. Mấy năm trước, Thẩm Quốc Trung dẫn dắt mọi người trồng đào trên mảnh đất này.
Tháng bảy chính là mùa thu hoạch, hơn phân nửa đội viên của tiểu đội đều đang hái đào, cho kịp đợt gặt gấp.
Đến lúc đó, đại đầu sẽ đưa đến trạm thực phẩm của hương bán lấy tiền, cuối năm chia hoa hồng cho các đội viên. Đây cũng được xem là một khoản thu nhập.
Ngoài ra, tiểu đầu sẽ chia đào cho toàn đội hơn một trăm người nếm thử, số lượng dựa theo đầu người.