Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Anh không thích dính vào những rắc rối đấy, cho dù sự việc có bị làm ầm lên thì anh cũng có thể khiến tính toán của cô công cốc. Nhưng anh chán ghét một cô gái không biết tự trọng như cô, để được vào thành phố mà giở mọi thủ đoạn như thế.
Nếu nói thích, anh chẳng qua chỉ mới đến thôn này có mấy ngày, có thể thích đến mức độ nào, đùa nhau chắc? Cho nên khi đó anh mới nói năng mạnh miệng không nể mặt như vậy. Đến khi biết trí não của Thẩm Dao có vấn đề, anh mới bắt đầu áy náy.
Dạo gần đây cô không còn nhìn anh như lúc trước nữa, hôm nay cùng ngồi trong một căn phòng, chỉ cách nhau có vài mét, nhưng ánh mắt của cô từ đầu đến cuối chưa từng nhìn anh. Hạ Thời cảm thấy, cô ngốc hóa ra cũng biết tức giận.
Cuộc chuyện trò giữa các thanh niên trí thức không thể thiếu những vấn đề thời sự, lý tưởng. Thẩm Dao vốn tưởng sẽ nghe được tin gì quan trọng, ai ngờ lại không ai nói chuyện trong thành phố cả, chỉ nói chuyện làm sao có thể khai khẩn vùng nông thôn rộng lớn này, làm sao phát triển nông nghiệp.
Thẩm Dao bực mình, sao lý tưởng của mấy người này lạ lùng thế không biết, cô muốn nghe chuyện trong thành phố cơ. Dù vậy vẻ mặt cô vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại hơi thất vọng, không còn sáng như lúc đầu.
Đến khi mấy thanh niên trí thức bắt đầu chém gió về chuyện giáo dục nhân dân phát huy tinh thần Ngu Công, phát triển nông nghiệp, Thẩm Dao không nhịn được bắt đầu ngáp, dáng vẻ dùng tay che miệng của cô trông rất xinh xắn,
Ánh mắt của Hạ Thời vẫn dõi theo cô từ nãy đến giờ hiện lên ý cười, không phải chỉ mình anh thấy đám thư sinh này lải nhải rất phiền, thế là anh coi Thẩm Dao như người cùng chí hướng, nhìn cô cũng vừa mắt hơn nhiều, xem ra cô ngốc cũng có lúc ngây thơ đáng yêu ra phết.
Thẩm Cương trông thấy Thẩm Dao ngáp lần thứ hai, hỏi cô: “Chị mệt rồi à?”
Thẩm Dao gật đầu, Thẩm Cương bèn dẫn cô về nhà, thật ra cậu chỉ hứng thú nghe kể chuyện, bây giờ hết chuyện rồi đi về cũng không thấy tiếc nuối là bao, chào hỏi với đám Tống Tấn Thành xong bèn dẫn Thẩm Dao đi trước.
Thẩm Dao vừa đi, Hạ Thời luôn quan sát cô từ nãy đến giờ bỗng mất tiêu điểm, chợt cảm thấy ngồi đây có vẻ nhàm chán hơn hẳn.
Lúc này, thấy có người đi trước, một nữ thanh niên trí thức mặc váy trắng đứng dậy rút sáo ra, nói với mọi người: “Tôi là Trần Ngọc Trân, quê ở Thượng Hải, tôi không nói mấy chuyện nghiêm túc này nữa, thổi một điệu sáo cho mọi người nghe.”
Giọng nói rất hay, tuy nói với mọi người nhưng ánh mắt lại dừng ở chỗ Hạ Thời.
Những người ngồi đây đều quen biết nhau, chỉ có Hạ Thời mới tới, câu giới thiệu cô ta nói cho ai nghe chẳng cần nghĩ cũng biết.
Đương nhiên Hạ Thời nghe hiểu nhưng anh không có cái hứng ấy, nói: “Muộn quá rồi tôi xin phép về nghỉ ngơi trước.” Nói xong vội vàng chạy lấy người.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, nữ thanh niên trí thức tên Trần Ngọc Trân vẫn đứng đó, mặt đỏ bừng, không nhịn được nữa thế là không thèm thổi sáo, bỏ chạy về nơi ở của mình.