Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Trong căn nhà đất âm u, Thẩm Dao nằm trên cái giường cũ kỹ nhìn chằm chằm trần nhà ố vàng. Sáu ngày rồi, cô cứ như vậy trở thành Thẩm Dao của Thẩm gia thôn. Vừa đau vừa đói, cô không dám hy vọng xa vời, rằng mình chỉ đang nằm mơ nữa.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng nói chuyện, Vương Vân Chi bưng một chén cơm độn khoai lang và một chén sứ tráng men đi vào: "Dao Dao, xem mẹ có đồ ngon gì cho con này."
Bà cẩn thận đỡ Thẩm Dao ngồi dậy, đưa cái chén sứ giống như đưa vật quý cho Thẩm Dao xem, nói: "Hôm nay ba con đi họp ở hương công xã có mang thịt kho tàu về."
Đồ ngon bà ấy nói chính là nước sốt trong chén sứ, cùng với hai cục thịt kho tàu to khoảng chừng hai ngón tay. Vương Vân Chi bưng chén cơm lại gần, nói: "Buổi trưa con ăn không vô, mẹ hâm nóng cho con rồi, chan nước sốt thịt kho nóng hổi này lên ăn ngon lắm, thơm nữa."
Vừa nói, bà vừa đặt chén cơm trên rương gỗ cạnh giường, lại bưng chén sứ, múc hai muỗng nước sốt thịt kho tàu có màu nâu sẫm hấp dẫn rưới lên cơm rồi trộn đều, sau đó gắp một miếng thịt để lên trên, nói: "Bây giờ con ăn hai muỗng, còn lại hai muỗng mẹ để giành cho con buổi tối ăn sau."
Tới tận bây giờ, Thẩm Dao cũng chưa từng nghĩ mình lại có ngày luân lạc tới mức ăn đồ thừa canh cặn. Mặc dù, nhờ vào trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng biết ‘đồ ngon’ hiếm hoi như vậy, chỉ có người nhà cán bộ trong đội sản xuất mới thỉnh thoảng được ăn. Chỉ là, cô nương con vợ cả được Nam Hầu phủ nuông chiều mà lớn đâu thể chịu được cái cảnh này.
Ban đầu Thẩm Dao cũng nghĩ như thế. Song, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm không vượt qua được năm ngày liên tiếp ăn cháo khoai lang, cũng như cơm khoai lang. Dạ dày sôi trào như có lửa đốt, loại cảm giác đói đến mức cả người như bị móc rỗng xâm chiếm lý trí, cô nhận lấy chén cơm nước sốt thịt kho múc một muỗng đưa lên miệng. Hương thơm và hơi nóng lan tỏa, còn ngon hơn tất cả mỹ vị trước giờ từng được nếm. Bất giác, nước mắt rơi xuống tí tách.
Vương Vân Chi thấy con gái ăn cơm mà lại khóc, hoảng quá, mới hỏi cô bị choáng váng hay là bị nhức đầu.
Thẩm Dao lắc đầu, đè nén cơn nghẹn ngào trong ngực, nói: "Mẹ, ngon."
Cô không thể nói cô từng được ăn thịt thỏa thuê, thứ mà người trong thôn này một năm chỉ được ăn vài lần, đến mức xúc động phát khóc. Cũng không thể để lộ cho người khác biết, cô không phải Thẩm Dao, đành phải bắt chước lời nói và cử chỉ của Thẩm Dao ngày thường.
Không sai, Thẩm Dao là một cô gái ngốc, mười bảy tuổi nhưng chỉ có trí tuệ của đứa trẻ năm sáu tuổi.
Thẩm Dao ngã đập đầu vào tảng đá ở trên núi nên xảy ra chuyện, còn cô thì do bảo vệ Nhị hoàng tử nên bị đánh đυ.ng đầu vào hòn giả sơn. Tai nạn của các cô không được tính là chí mạng, cho nên cô hoài nghi, không biết giữa mình và Thẩm Dao có duyên phận gì đó liên quan đến nhau hay không, liệu có phải là linh hồn bị đánh tráo hay không. Nếu thật sự là vậy, mẫu thân phát hiện cô biến thành một người ngốc hẳn sẽ rất đau lòng.
Vương Vân Chi nghe cô nói xong lập tức rơi lệ, xoa đầu Thẩm Dao, sự từ ái trào dâng trong mắt: "Mấy ngày nay mọi người đang gặp gấp, chờ xong xuôi trong đội sẽ gϊếŧ một con heo, sau khi nộp nhiệm vụ còn dư lại một nửa, đến lúc đó đội viên sẽ được chia phần, ba con nhất định sẽ mang về cho con và Cương Tử."