Tạ Vân Sơ nhìn qua hài tử, dặn dò nhũ mẫu cùng nha hoàn chăm sóc Kha thư nhi, lại đi đến ngồi dưới cửa sổ xuất thần, hạ nhân thấy nàng không nói một lời thì cũng không dám quấy rầy
Tựa mình vào gối tựa, ánh mắt Tạ Vân Sơ xuyên qua rèm trúc nửa khép, dõi ra ngoài sân.
Xuân về muộn nơi kinh thành, hoa hải đường trên cành e ấp trong sương sớm, gió thoảng qua, vài cánh hoa còn vương trên rèm trúc xanh mướt. Tạ Vân Sơ nâng chén trà men ngọc, nhấp một ngụm trà thơm, đầu ngón tay như đượm màu xanh biếc.
Nàng chợt nghĩ về cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối.
Từ nhỏ siêng năng cần cù, cầm kỳ thi họa, trà đạo cắm hoa đều tinh thông, năm mười sáu tuổi nàng đoạt giải nhất trong yến tiệc thưởng hoa của Hoàng hậu, danh tiếng vang xa, được Trường công chúa đương triều tác hợp, gả cho tân khoa Trạng nguyên Vương Thư Hoài.
Mà vị Trường công chúa điện hạ này chính là kế tổ mẫu của Vương Thư Hoài, hôn sự tuy chưa có thánh chỉ, nhưng đã được bẩm báo trước Đế hậu, nếu nàng muốn ly hôn, vị nhϊếp chính Trường công chúa này liệu có đồng ý không?
Ly hôn e là không được rồi.
Hình ảnh đắc ý của Tạ Vân Tú bỗng bỗng hiện lên trong đầu nàng.
Nếu nàng và Vương Thư Hoài ly hôn, với bản tính của mẫu nữ Lục thị, khó tránh khỏi việc bọn họ sẽ tìm cách đưa Tạ Vân Tú vào phủ.
Vương gia sẽ không để nàng mang Kha thư nhi đi, bánh xe thời gian lại lăn đến cửa ải kiếp trước, nàng tin Vương Thư Hoài sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy, sẽ chọn Tạ Vân Tú có quan hệ huyết thống gần gũi với Kha thư nhi.
Vương Thư Hoài tương lai sẽ làm Thủ phụ, nàng không thể để mẫu nữ Lục thị được lợi.
Tạ Vân Sơ rầu rĩ ngồi nửa ngày, lòng vẫn không nguôi.
Bình tâm lại, nàng bắt đầu cân nhắc cuộc hôn nhân này.
Bỏ qua chuyện trong lòng hắn không có nàng thì người phu quân này văn võ song toàn, có thể cho con một tương lai tốt, đối ngoại có thể bảo vệ nàng, đối nội không can thiệp việc nhà, xem như một người cộng sự xứng chức.
Gả cho người khác, lại phải lo lắng qua ngày, chi bằng ở lại Vương gia, ít nhất nàng biết ở đâu có hố, đâu là đường bằng phẳng.
Tạ Vân Sơ cười thầm.
Kiếp này đến lượt nàng xem hắn như một công cụ.
Còn công bà, nàng không hầu hạ nữa.
Việc nhà cũng phải bỏ đi.
Nàng chỉ cần dưỡng thân thể, tích cóp chút gia sản, làm một người nhàn hạ giàu sang, sống lâu trăm tuổi, sống hơn tất cả bọn họ.
Tạ Vân Sơ nghĩ thông suốt, lòng bỗng nhẹ nhõm.
Chuyện đêm qua ồn ào rất lớn, những người thân cận đi theo nàng từ Tạ gia đều sợ hãi, lại lo lắng nàng bị bệnh, ai nấy đều không yên lòng.
Tạ Vân Sơ có bốn nha hoàn lớn, Xuân Kỳ, Hạ An, Thu Tuy, Đông Ninh.
Lâm ma ma trước khi đi, dặn dò Hạ An, người thường ngày khéo nịnh nọt nhất, ở lại hầu hạ nàng.
Hạ An lén lút cắm hoa ở gian ngoài, thỉnh thoảng liếc vào phòng trong, thấy sắc mặt nàng khá hơn, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rửa tay, bưng một món bảo bối vui vẻ bước vào.
"Chủ tử, quả cầu bằng ngà voi này chỉ còn bước cuối cùng là hoàn thành, hôm qua chủ tử dặn dò nô tỳ, hôm nay nhắc chủ tử hoàn thiện," nàng vui vẻ nhìn những đường vân tinh xảo, "Chủ tử khéo tay như vậy, chắc chắn cô gia sẽ thích."
Ánh mắt Tạ Vân Sơ dừng lại trên vật tỳ nữ đang cầm, khóe mắt cay cay.
Đây là một quả cầu ngà voi chạm trổ tinh xảo.
Là lễ vật sinh thần hai mươi tuổi nàng chuẩn bị cho Vương Thư Hoài.