Chương 4

Đôi mắt xám xịt của Tạ Vân Sơ khẽ chuyển động nửa vòng rồi cứng đờ.

Thành hôn tám năm, Vương Thư Hoài đối xử với nàng ôn hòa khiêm tốn, phu thê đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau, một người lo việc ngoài một người lo việc trong, phối hợp rất ăn ý, có thể nói là cử án tề mi, tương kính như tân.

Người ngoài ai cũng ghen tị với nàng vì lấy được một lang quân tốt.

Lang quân thật sự xuất chúng, nhưng phu thê luôn thiếu một chút gì đó.

Trong đầu Tạ Vân Sơ hiện lên khuôn mặt thanh tú của Vương Thư Hoài, nhất cử nhất động của hắn đều toát lên sự chỉn chu, nụ cười nhàn nhạt đều tỏa ra ánh sáng, bao bộc một quầng sáng mỏng manh xa cách có thể đẩy người ta ra xa ngàn dặm.

Hắn là người trong tranh, tiên trên đài.

Hắn chưa từng yêu cầu nàng điều gì, nhưng cũng chưa từng tâm sự với nàng.

Hắn chưa từng lớn tiếng với nàng, nhưng cũng chưa từng đối xử dịu dàng ân cần.

Nàng chưa bao giờ thực sự bước vào trái tim hắn.

Có lẽ trong mắt Vương Thư Hoài, nàng không phải là Tạ Vân Sơ, nàng chỉ là thê tử của hắn, dù là ai làm thê tử của hắn thì hắn cũng sẽ như vậy.

Hoặc có lẽ, hắn thích những nữ tử đáng yêu, xinh đẹp như Tạ Vân Tú...

Tạ Vân Sơ ý thức mơ màng, dần dần nhắm mắt lại, nàng sợ là không đợi được hắn nữa rồi...

Tia nắng cuối cùng hắt lên khung cửa sổ hình trăng lưỡi liềm, tựa như chút ánh sáng le lói cuối cùng trong cuộc đời nàng. Trong tia sáng ấy, nụ cười đắc ý của Tạ Vân Tú hiện lên rõ mồn một. Tạ Vân Sơ chợt bừng tỉnh, mọi tủi hờn và bất cam đều hóa thành một luồng hận thù, nàng cơ hồ là không cần nghĩ ngợi níu lấy hai tay đang đưa tới của Tạ Vân Tú,để lên cổ mình bóp lại,dùng sức, dùng thêm sức。。。。。Hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trên, được ăn cả ngã về không phát ra rêи ɾỉ,

"Người đâu, cứu mạng..."

Hình ảnh cuối cùng trước mắt là đôi mắt mở to kinh hãi của Tạ Vân Tú, dường như có ánh sáng mờ dần, dường như có tiếng người huyên náo, nàng không nhìn rõ, cũng không phân biệt được nữa, mệt mỏi, kiệt sức, những gì có thể làm đều đã làm, kết quả ra sao không phải nàng có thể dự đoán được, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi thật tốt, không bao giờ làm đá kê chân cho người khác nữa.

Không bao giờ hầu hạ người khác nữa.

*

Tạ Vân Sơ ngủ quá say, đầu óc như có tảng đá lớn đè nặng, khiến nàng không ngẩng đầu lên nổi.

Trong mơ màng nghe thấy có người gọi nàng, thậm chí là lay nàng.

Nàng mơ mơ màng màng mở mí mắt, nhìn thấy bóng Xuân Kỳ lắc lư,

"Phu nhân, người mau tỉnh lại đi, lão gia đã về rồi."

Trở về rồi sao?"

Tạ Vân Sơ bất chợt rùng mình, cuối cùng nàng không nhịn được muốn hỏi hắn một câu. Nàng còn chưa chết, vậy mà hắn đã nghĩ đến chuyện tục huyền. Không biết lấy đâu ra sức lực, Tạ Vân Sơ không màng đến y phục xộc xệch, chống tay ngồi dậy, đôi mắt mang theo hàn khí lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía cửa.

Rất nhanh, rèm cửa bị vén lên, ánh sáng tràn tới, một bóng người cao lớn bước vào.

Tạ Vân Sơ không giả vờ hiền thục, cũng không cần giữ thể diện nữa, hai má lạnh băng, cười lạnh nói:

"Cuối cùng chàng cũng về rồi!" Giọng nói rõ ràng mang theo chế giễu.

Bóng người dưới rèm cửa dừng lại.

Tạ Vân Sơ đưa ánh mắt u ám nhìn qua, khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú kia, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.