Chương 3

Tạ Vân Tú khẽ run lên, sững sờ một lúc rồi hoàn hồn, nét mặt trở nên nhạt nhòa xa cách, vuốt vuốt váy ngồi xuống đối diện Tạ Vân Sơ, không hề che giấu dã tâm của mình,

"Lần đầu gặp hắn, ta đã thích hắn rồi."

Giọng nói của Tạ Vân Sơ hơi nghẹn lại, cổ họng nàng như nuốt phải một con ruồi. Nàng không nhớ Tạ Vân Tú và Vương Thư Hoài gặp nhau lần đầu khi nào, Tạ Vân Tú rõ ràng cũng không muốn nói chi tiết mà là từ tốn nhìn tỷ tỷ mình với một nụ cười khó hiểu.

"Tỷ tỷ à, tỷ đã là lúc hấp hối rồi, nếu là người thông minh thì nên sớm sắp xếp, tìm một người đáng tin cậy chăm sóc hai đứa con cho tỷ, sao lại làm ra vẻ ngu ngốc này, để lộ bất mãn ra vậy?"

"Thay vì là người khác, chi bằng là ta, ít nhất ta sẽ coi hai đứa nhỏ như con ruột của mình. Hơn nữa, Kha Thư Nhi và Hứa Ca Nhi rất thân thiết với ta, lão gia và phu nhân cũng biết rõ con người ta, tin tưởng ta. Ta gả vào đây, bọn họ sẽ chỉ vui mừng."

Nghe những lời này, Tạ Vân Sơ tức đến nghẹn lời.

Nàng đối với con cái luôn nghiêm khắc, khiến hai đứa nhỏ đối với nàng kính trọng có thừa, thân thiết thì không đủ, ngược lại là vị tiểu di Tạ Vân Tú này, mỗi lần đến phủ đều mang theo quà bánh đồ chơi, lấy lòng được chúng.

Tạ Vân Sơ đột nhiên nhận ra, phải chăng Tạ Vân Tú làm vậy là có mưu đồ từ trước?

Lục thị có thể dung túng nữ nhi mình thanh tu nhiều năm ở thư viện mà không gả, có khi nào mẫu nữ bọn họ đã sớm toan tính kéo nàng xuống, thay thế vị trí của nàng rồi không.

Tạ Vân Sơ vừa nghĩ đến đây thì nhịp tim đã đập như trống trận, lửa giận cùng sự hối hận giày vò trong lòng, đau đến mức nàng suýt rơi nước mắt, nhưng nàng làm chủ gia đình nhiều năm, tự có phong thái, không muốn yếu thế trước mặt Tạ Vân Tú, nỗi oán hận dâng trào cuối cùng hóa thành những tiếng ho khan, nàng nằm trên giường, thân hình gầy yếu như cánh ve khẽ run, một lúc lâu mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh,

"Cho dù công bà hài lòng với ngươi... Kha nhi và Hứa nhi cũng bị ngươi mê hoặc... nhưng Vương Thư Hoài sẽ không đồng ý."

Vương Thư Hoài luôn khắc sâu quy củ vào trong xương cốt, chưa nói đến việc hắn còn chút tình nghĩa phu thê với nàng thì dù không có, hắn cũng không thể để người ta dị nghị, vội vàng cưới Tạ Vân Tú về nhà.

Ít nhất, hắn cũng phải để tang nàng một năm.

Dường như hiểu thấu suy nghĩ của nàng, Tạ Vân Tú nhẹ nhàng cuộn lọn tóc buông xõa, cười duyên nói: "Phu nhân đã dặn dò, năm nay cho ta ở lại phủ, chăm sóc hai đứa nhỏ, chỉ một năm thôi, ta cũng không để tâm lắm, quan trọng hơn là tâm ý của tỷ phu, đúng không?"

"À, quên nói với tỷ, hôm qua khi tỷ phu về thỉnh an phu nhân lão gia, phu nhân đã nói ý này trước mặt mẫu thân ta với tỷ phu, tỷ đoán tỷ phu phản ứng thế nào?"

Tạ Vân Sơ bất giác siết chặt tay trên giường, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tạ Vân Tú không nói gì.

Tạ Vân Tú cười tươi rói: "Tỷ phu không hề phản đối."

Sợi dây căng thẳng trong lòng Tạ Vân Sơ bỗng chốc đứt phựt.

Thảo nào tối qua hắn đứng trước cửa phòng nàng hồi lâu mà không vào.

Nàng và Vương Thư Hoài là phu thê nhiều năm, quá hiểu nam nhân này. Nếu hắn thật sự không đồng ý, tự khắc sẽ phản bác ngay, không nói gì có nghĩa là hắn đang cân nhắc, thậm chí là ngầm đồng ý.

Thê tử còn chưa qua đời mà đã suy tính chuyện tục huyền, thấy rõ là bạc tình bạc nghĩa.

Hoặc cũng có thể hắn rất hài lòng với Tạ Vân Tú, thích cũng chưa biết chừng.

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Tạ Vân Sơ chợt tắt, thân mình nặng nề ngã xuống giường, miệng ngậm đờm chưa kịp nhổ ra, ánh mắt dần dần tan rã.

Tạ Vân Tú thấy tỷ tỷ mình như vậy thì thản nhiên thở dài một tiếng, đứng dậy cầm một chiếc khăn tay trắng, cúi người lau cho nàng, lời nói ý vị sâu xa:

"Tỷ, tỷ tội gì phải vậy chứ? Tám năm rồi, tỷ tỷ sẽ không thật sự nghĩ rằng tỷ phu không thể sống thiếu tỷ, yêu tỷ sâu đậm chứ?"

"Bao nhiêu năm nay, tỷ phu ngoài việc lập công danh thì đã làm gì cho tỷ?"